Ánh trăng trắng bạc
trong trẻo xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, từng chút chiếu vào căn phòng không quá lớn,
phô ra từng đường ánh sáng ngọc trong suốt.
Trình Phi Viễn nhìn chằm
chằm màn hình điện thoại di động đen sì dưới ánh trăng trong tay, môi mỏng kéo
lê một đường cong ôn nhu đẹp mắt. Giọng nói vội vàng vừa rồi của người nào đó,
chắc đại khái là khẩn trương thôi. Nghĩ đến những điều này, độ cong khóe miệng
hắn càng lớn hơn lúc nãy.
Xoa mắt không tỉnh táo
lắm, Trình Phi Viễn mở đèn trong phòng lên, trực tiếp mở laptop để ở trên bàn
nhỏ trong phòng.
Một email đã lẳng lặng
nằm trong Inbox, một phút trước vừa được gửi tới. Mang theo tò mò, nhẹ nhàng mở
ra, khi thấy video bên trong thì mày rậm của Trình Phi Viễn nhướng thật cao.
Không bao lâu, khóe miệng
Trình Phi Viễn liền toét ra thật to, lộ ra một hàm răng trắng noãn trong suốt.
Trên màn ảnh là cảnh tượng Bàn Đinh vui vẻ nghịch trong bồn tắm, thỉnh thoảng
truyền đến mấy tiếng cười hoặc dễ nghe hoặc non nớt.
Video cuối cùng là lấy
một tiếng hét to ngọt ngào, “Em trai là một lưu manh, chú ơi, Đóa Đóa nhớ chú.”
của người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa mà kết thúc.
Trình Phi Viễn cũng
trong nháy mắt hiểu mấy tiếng cười non nớt trong video lúc đó là từ đâu, còn có
mấy tiếng khác là thuộc về ai nữa.
Cúi đầu vỗ trán, Trình
Phi Viễn kiềm chế không được cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp vang vọng
trong phòng, có vẻ cực kỳ ôn hòa trơn mềm.
Hồi lâu, Trình Phi Viễn
ngẩng đầu lên, phát video vừa gửi đến một lần nữa, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Một cỗ mềm mại vui vẻ vui vẻ chưa bao giờ có xuất hiện, cứ thế khiến cho đoàn
trưởng Trình một mình khẽ cười với không khí thật lâu.
Vì vậy, ngày hôm sau,
cơ hồ tất cả người trong đoàn 323 đều phát hiện trên mặt đoàn trưởng Trình của
bọn họ treo nụ cười thản nhiên cả ngày.
“Đoàn trưởng, anh
đang xem cái gì thế?” Mạc Tiểu Kỳ bưng hộp cơm của Trình Phi Viễn đi vào, vừa
vào phòng làm việc liền nhìn thấy đoàn trưởng của bọn hắn cười khúc khích vui vẻ
với máy vi tính.
Sải bước chạy vội tới
bên cạnh đoàn trưởng, để hộp cơm xuống, Mạc Tiểu Kỳ liền không thể chờ đợi duỗi
dài cổ, lại nhìn theo tầm mắt của Trình Phi Viễn, liền nhìn thấy trên màn hình
máy vi tính đang có cảnh tượng, một em bé cao tròn phúng phính, trắng nõn nà,
khoẻ mạnh kháu khỉnh, vui mừng bơi trong nước.
Thời gian Mạc Tiểu Kỳ đến
đoàn 323 cũng không ít, tất nhiên biết thân phận của Bàn Đinh, thấy thằng nhóc
vui vẻ như thế, trong lòng hắn cũng thật vui, xem ra chị dâu thật tâm thương
yêu nó, xem khuôn mặt mập mạp của nó, cùng với nụ cười sáng lạn kia có một số
việc không nói liền hiểu rồi.
“Thằng nhóc ngược
lại rất vui vẻ.” Mạc Tiểu Kỳ cười ha hả cảm khái một câu.
Trình Phi Viễn nghe tiếng
liếc bên cạnh một cái, lập tức đóng video, hung hăng đẩy mặt cười khúc khích của
Mạc Tiểu Kỳ ra, “Tiểu tử thúi, đang cười cái gì, cậu thật giống như đang rất rảnh
rỗi nhỉ.”
Trình Phi Viễn híp mắt
đen lại, thái độ nghiêm nghị cười như không cười.
“Không có, không
có, đoàn trưởng, em đi trước.” Mạc Tiểu Kỳ cười ngây ngô khoát khoát tay, nhanh
chóng rời khỏi căn phòng hắc ám này.
Lấy hộp cơm qua, Trình
Phi Viễn ăn cho có lệ, vừa ăn lại thưởng thức con trai của hắn cùng với cháu
gái nhỏ của hắn. Vừa rồi nếu đổi thành những người khác, Trình Phi Viễn hắn nhất
định sẽ rất thích ý chia sẻ với người khác, dù sao dáng dấp của con hắn khiến
cho hắn rất kiêu ngạo. Bất quá nếu là Mạc Tiểu Kỳ thì không được, đừng tưởng rằng
hắn không biết tên kia là một miệng rộng, không ít chuyện xấu hổ lưu truyền
trong đoàn của hắn đều là từ trong miệng tên Mạc Tiểu Kỳ kia truyền ra, cho nên
có một số việc hắn tuyệt không thể để cho tên đó dính vào.
Đứng lại ngoài cửa, Mạc
Tiểu Kỳ hắc hắc cười gian hai tiếng, thật may là hắn nhanh như chớp, nếu không
khổ cho cuộc sống của hắn nữa rồi. Bất quá, đoàn trưởng thật đúng là hẹp hòi,
xem con trai anh ta một chút thôi mà cũng không cho.
Bởi vì ngày người bạn
nhỏ Trình Đóa Đóa tới tiệm Tôn Đào Phi vừa lúc là thứ sáu, cho nên hai ngày kế
tiếp, hai người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa và Bàn Đinh đương nhiên muốn đi theo Tôn
Đào Phi đến tiệm của cô, ngụy biện rằng để tiện cho chúng diễn xuất, dĩ nhiên
cùng đi còn có mẹ chồng cô - nữ sĩ Vương Cẩn Ngôn thích tham gia náo nhiệt.
Làm giám hộ của hai người
bạn nhỏ, nên khi hai người bạn nhỏ tiến hành diễn thì Tôn Đào Phi dĩ nhiên
không thể vắng mặt.
Chẳng qua là khi Tôn
Đào Phi và mẹ chồng dẫn hai người bạn nhỏ vào chỗ đóng kịch thì tới đón tiếp họ
lại là Từ Dĩnh.
Mặt của Tôn Đào Phi nhất
thời cứng ngắc, có chút không xác định hỏi, “Chẳng lẽ cậu cũng đóng kịch?”
Từ Dĩnh lễ phép chào hỏi
Vương Cẩn Ngôn. Cười híp mắt gật đầu một cái với vấn đề của bạn tốt, nói cho
Tôn Đào Phi đáp án của cô.
Nụ cười dương dương đắc
ý của Từ Dĩnh khiến cho Tôn Đào Phi cảm thấy cực kỳ chói mắt, chẳng lẽ ngày hôm
qua cô gọi điện thoại để xác định tính chân thật của việc đóng kịch thì cô gái
này liền thuyết phục cô nhất định phải mang hai đứa nhỏ đi, thật là chuyện gì
cô ấy đều muốn chen vào một chân.
“Vậy cậu diễn cái
gì?” Tôn Đào Phi tò mò hỏi, thực không rõ giáo sư Từ Dĩnh có thể diễn cái gì.
Vậy mà cô ấy gật gù đắc
ý thật lâu, vẫn không nói ra, cuối cùng còn cố ý mở cái nút nói, “Đợi lát nữa cậu
sẽ biết.”
Không bao lâu, diễn tập
kịch bản bắt đầu, Tôn Đào Phi cũng biết bọn họ diễn vở “Công chúa Bạch Tuyết” độ
lưu truyền rất rộng, nhưng hiển nhiên là có một chút sửa đổi.
Chuyện xưa cải biên
thành hoàng tử từ nhỏ đã gặp mặt công chúa Bạch Tuyết, hơn nữa theo tuổi lớn
lên, trong ký ức hoàng tử thích tiểu công chúa khả ái xinh đẹp của anh ta.
Phần sau có vẻ cũng
không khác nguyên tác mấy, bất quá cuối cùng còn có thêm phần nói về cuộc sống
hạnh phúc sau khi cưới, cho đến em bé ra đời.
Người bạn nhỏ Trình Đóa
Đóa diễn vai công chúa Bạch Tuyết còn bé, Bàn Đinh lại là con của công chúa và
hoàng tử sau này.
Chẳng qua là khi biết
vai của Từ Dĩnh lại là một gốc cây trong rừng thì khóe miệng Tôn Đào Phi hung
hăng co quắp.
Ban đầu Tôn Đào Phi còn
lo lắng Bàn Đinh có thể sẽ không phối hợp diễn, dù sao thằng nhóc thật sự còn
quá nhỏ. Xem dáng vẻ khéo léo của nó trong lòng người chị xinh đẹp, Tôn Đào Phi
mới phát hiện sự lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa. Thằng nhóc này không nhìn
ra còn là một tiểu sắc quỷ đấy?
Luyện tập cho đến trưa,
hai đứa trẻ đã được các anh chị vô cùng yêu quý, buổi trưa khi bọn họ trở lại
trong tiệm thì trong túi đã có đủ các loại kẹo màu sắc rực rỡ khác nhau.
Không ngoài dự liệu, Từ
Dĩnh cũng cùng theo Tôn Đào Phi đến cửa hàng bánh ngọt.
“Tiểu Dĩnh, cháu
có thể hỏi bọn họ xem còn cần diễn viên hay không không?” Vương Cẩn Ngôn ngẩng
khuôn mặt được spa như con nít kỳ vọng nhìn về phía Từ Dĩnh, quan sát cho tới
trưa, xem bọn nhóc diễn, hoàn toàn gợi lên nhiệt huyết của bà, khiến bà cũng muốn
thử.
Từ Dĩnh cố chịu lưỡi
nóng rát, vội vàng nuốt cà phê nóng bỏng vào trong miệng, để ngăn ngừa nó sẽ
phun ra, gieo họa đến người khác.
“Ha.” Đôi môi khẽ
nhếch, Từ Dĩnh hiển nhiên có chút bị mẹ chồng của Tôn Đào Phi hù sợ, phu nhân
cũng quá có tính trẻ con rồi.
“Nếu không bác diễn
gốc cây cũng được.” Vương Cẩn Ngôn không ngừng cố gắng đề thấp yêu cầu, nguyện
vọng rất mãnh liệt.
Thân thể mới vừa đứng
thẳng của Tôn Đào Phi hung hăng run lên hai cái, vội vàng vịn hai bên tay vịn của
cái ghế, mới lại đứng vững thân thể. Không biết ba chồng nghe được lời này của
mẹ chồng thì sẽ có phản ứng thế nào đây?
Tôn Đào Phi ý vị sâu xa
liếc Từ Dĩnh một cái, ý bảo cô tốt nhất xử lý tốt chuyện này, nếu không thì tự
đi mà gánh lấy hậu quả.
Mặc dù đại đa số thời
điểm Từ Dĩnh là một người không biết điều, nhưng có đôi khi cũng không tệ lắm,
ít nhất cuối cùng mẹ chồng cô cũng không còn cầu xin được diễn kịch sau khi trải
qua một phen khuyên giải thấu tình đạt lý của Từ Dĩnh.
Tập diễn cả một ngày, mặc
dù hai đứa nhóc kia không có bao nhiêu phần diễn, nhưng mà đối với thể lực có hạn
của bọn chúng mà nói, vẫn rất mệt mỏi. Cho nên buổi tối cũng không còn ầm ĩ,
chúng rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Tôn Đào Phi nằm trên ghế
dựa ở một bên, xoay điện thoại di động trong tay, trong đầu đang suy nghĩ có
nên gọi điện thoại cho người nào đó không, thông báo một chút chuyện tình hai
ngày nay.
Nhưng vừa nghĩ tới, lời
nói không biết điều của người nào đó ngày hôm qua, mặt Tôn Đào Phi liền không tự
chủ được hơi ửng đỏ. Được rồi, cô thừa nhận đại khái là có một chút nhớ Trình
tiên sinh kia. Chẳng qua là mấy lời ngày hôm qua của hắn nói thật sự là khiến
cho cô có chút bối rối, tay chân luống cuống, đây là tình trạng chưa từng có xuất
hiện trong đời của cô, cho nên cô có chút bàng hoàng, có chút sợ, sợ có một
ngày Tôn Đào Phi cô sẽ như rất nhiều người nói, cuối cùng sẽ bị mất mình.
Tiếng chuông quen thuộc
truyền tới bên tai, nhìn đến số điện thoại, Tôn Đào Phi thầm thở dài, lần này
không cần cô nghĩ tới nghĩ lui nữa rồi.
Cố gắng ổn định lại nhịp
tim như đấnh trống của mình, Tôn Đào Phi nhẹ giọng hỏi, “Còn chưa ngủ?”
“Uh, ngủ thì gọi
cho em thế nào được?” Thanh âm nhẹ nhàng trêu chọc của Trình Phi Viễn truyền đến,
thật khiến lòng vốn có chút khẩn trương của Tôn Đào Phi cũng buông lỏng không
ít.
Vuốt gương mặt nóng,
Tôn Đào Phi nhẹ giọng hỏi, “Hôm nay có khỏe không, có mệt không, nghe nói mỗi
ngày anh đều rất vất vả.”
Trình Phi Viễn khẽ nhếch
khóe miệng, tâm tình cũng có chút hưng phấn, vợ hắn đang quan tâm hắn.
Cố ý dịu giọng, Trình
Phi Viễn ôn tồn nói, “Không phải là đặc biệt khổ cực, anh cũng sớm đã quen, em
thì sao?”
“Cũng may, chỉ là
anh trai và chị dâu đi...” Tôn Đào Phi êm tai nói ra chuyện đã xảy ra hai ngày
nay.
Thanh âm dễ nghe mượt
mà của Tôn Đào Phi chậm rãi truyền vào tai, Trình Phi Viễn tập trung tinh thần
nghe thật tham lam, chỉ sợ bỏ lỡ một chút xíu, từ đầu đến cuối khóe miệng của hắn,
cho dù là không nhìn thấy, hắn cũng biết là giương cao lên.
Lần đầu tiên Trình Phi
Viễn hiểu rõ, thì ra là trên cái thế giới này có một người thế này, khiến cho hắn
chỉ nghe được thanh âm của cô là có thể khiến cho hắn thấy thật vui vẻ thật ấm
áp.
Áp chặt điện thoại còn
hơi ấm vào bên mặt, Tôn Đào Phi im lặng cười. Như cô và Trình Phi Viễn tính là
yêu xa ở hai nơi. Mặc dù có chút bình thản, cũng không oanh oanh liệt liệt như
người khác, nhưng cô tin tưởng tình cảm của bọn họ cũng không ít hơn người
khác, đây là cuộc sống cô muốn, bình bình đạm đạm mới là thật, đây là lý niệm
hôn nhân của Tống Mỹ Lệ, cũng là quan điểm Tôn Đào Phi cô nhận định.
Vốn là ba mẹ của người
bạn nhỏ Trình Đóa Đóa đi công tác mười ngày, nhưng mà bởi vì người bạn nhỏ
Trình Đóa Đóa thật sự là quá muốn ba mẹ đến xem bé diễn xuất, cho nên hai vợ chồng
yêu con hơn hết bảy ngày sau liền chạy về thành phố A, vừa kịp xem phần biểu diễn
của hai đứa trẻ. Dĩ nhiên bé cũng không phụ ba mẹ đặc biệt chạy về nhà vì bé, vở
kịch của họ cũng mang về một cái cúp thật to từ trận đấu.