Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 2: Xin chào, hôn nhân (2)




Thời gian trở lại hơn một tháng trước.

“Mười lăm đồng tám! Cám ơn!” Tôn Đào Phi cất kỹ laptop Apple vào túi, mỉm cười đưa mắt nhìn vị khách rời đi duy nhất trong hai giờ qua.

Tháng tám nắng gắt nóng bỏng thiêu nướng cả vùng đất, bầu trời sạch sẽ đến không có một tia sắc thái, bên ngoài tới tới lui lui đều là người vội đi đường.

Cách một đường cái, xa xa một người mặc áo dài tơ lụa màu trắng in hoa, quần bó sát thân màu đen, tay trái khoác một túi xách LV (tuyệt đối chính phẩm), bóng dáng người phụ nữ mặc áo đầm lễ phục ngắn màu trắng giơ tay phải lên rọi vào trong mắt Tôn Đào Phi, bóng dáng rực rỡ hoa lệ như vậy, trừ mẫu thân đại nhân, phu nhân Tống Lệ Bình của cô, còn có thể là ai! Tôn Đào Phi vội vàng rót ly trà xanh lạnh, lão phật gia tới, cô không thể không phục vụ tốt, chẳng qua là không biết lão phật gia lại tới truyền đạt mệnh lệnh gì.

Không bao lâu, Tống phu nhân liền uy vũ mạnh mẽ tiến vào. Tôn Đào Phi nghe thấy vội vàng bưng trà xanh tươi cười rạng rỡ nghênh đón, “Mẹ, sao mẹ tới đây?”

Tống phu nhân ở bên cạnh nhàn rỗi ngồi xuống, rút ra mấy tờ khăn giấy, lau lau mồ hôi dày đặc trên trán, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tôn Đào Phi một cái, “Không phải là vì con, mẹ làm sao tới đây?” Tôn Đào Phi vì phòng ngừa mẹ cô bộc phát tức giận, khéo léo đứng ở sau lưng mẹ cô phục vụ chu đáo đấm vai cho bà, một lúc lâu, đợi đến khí tức của mẹ cô hạ xuống, Tôn Đào Phi thử dò xét mở miệng, “Không biết chuyện gì, khiến mẹ đại giá?”

Phải nói kể từ ba năm cô kinh doanh cửa hàng bánh ngọt này, số lần mẹ cô tới đếm trên đầu ngón tay, nhiều lần đều là vô sự không lên Tam Bảo điện, hơn nữa chuyện gi ao đãi còn phải vô điều kiện không có bất kỳ đường sống nào hoàn thành.

Tống Lệ Bình nhấp một hớp trà, hoàn toàn lạnh xuống, thanh âm vừa rồi còn có chút thở gấp cũng trở thành trung khí mười phần năm mươi mấy năm như một ngày, “Ba con mấy ngày trước gặp được cấp trên cũ của ông ấy, người ta vừa lúc có một con trai còn chưa kết hôn, cho con đi gặp!”

Đầu óc Tôn Đào Phi nhanh chóng chuyển động, cấp trên cũ của ba cô, vậy cũng chỉ có thể là cấp trên hai mươi mấy năm nghe nói vẫn còn làm lính. Cũng là một cấp trên duy nhất trong cuộc đời này của ba cô, sau đó ba của cô bởi vì bị thương giải ngũ, mới tách ra, mở tiệm mì sợi, cho tới hôm nay ở thành A đã có đến mấy tiệm mì sợi.

“Mẹ, con có thể hỏi thăm, con trai ông ấy là làm nghề gì không?” Nếu mẹ cô có thể tự mình đến gi ao phó, nói rõ họ đối với lần xem mắt này rất thận trọng, nếu như cô vẫn xem là không liên quan như mấy lần xem mắt lúc trước, nói không chừng mẹ cô sẽ bộc phát, nói chung phải biết lắng nghe mới tốt.

Quả nhiên, mẹ cô rất hài lòng phản ứng của cô, giọng nói cũng ôn hòa không ít, “Bộ đội làm lính, tên cũng dễ nghe, gọi Trình Phi Viễn.”

Quân nhân, từ quen thuộc lại xa lạ cỡ nào, quen thuộc là từ ngày lễ lập quân “Tám một”[1] lúc cô sáu tuổi, Tôn Ái Quốc tiên sinh phụ thân đại nhân của cô luôn lải nhải kiếp sống quân lữ ngắn ngủi trước mặt cô một lần. Xa lạ chính là, trừ cha cô kể ra, trong thế giới của cô không có bất kỳ dấu chân quân nhân nào.

Tống phu nhân chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, từ trên xuống dưới quan sát Tôn Đào Phi một phen, trên mặt rất rõ ràng viết sao con lại là con gái của ta. Tôn Đào Phi cũng cúi đầu, cô thừa nhận cô không quá thích để ý chính mình, bây giờ trên người mặc chiếc áo T-shirt màu xám tro cộng thêm quần cao bồi bảy phần, ở trong mắt Tống Lệ Bình quý bà yêu kiều, yêu thời trang này dĩ nhiên là nhếch nhác vô cùng.

Buổi chiều Tống phu nhân ra lệnh cưỡng chế cô không cho đi làm, lôi kéo cô đi cửa tiệm cắt tóc tốt nhất gần đó, gọi thợ cắt tóc tốt nhất trong cửa tiệm, ở một bên giám sát cô thỉnh thoảng nói lên ý kiến của mình để sửa tóc cô lại.

Thật ra thì dáng dấp Tôn Đào Phi vẫn rất khá, di truyền da thịt trắng noãn hồng hào từ mẹ cô, dưới lông mày mảnh khảnh là một đôi mắt to đen láy, lông mi vừa dài vừa cong, dưới mũi mượt mà khéo léo là đôi môi đỏ mọng hình thoi, ăn mặc đẹp lên cũng rất làm cho người ta vui tai vui mắt.

Cắt bỏ hết tóc, Tống phu nhân mang cô đi về, bốn năm trước cô đã một mình ở nhà gần đây, bình thường cô ở chỗ này, chỉ có Chủ nhật mới trở về bên nhà cha mẹ. Tống phu nhân lật tủ quần áo của cô đến đáy ngược lên trời, cũng không gật đầu một cái. Kết quả cuối cùng là, ở dưới nhiệt độ ba mươi tám độ bọn họ lại chạy về phía bách hoá, trải qua hơn một giờ chọn lựa tỉ mỉ, mới tuyển được một cái áo đầm lễ phục ngắn hơi lộ vai màu xanh da trời, hợp với áo khoác ngắn cùng màu, khiến cho cả người Tôn Đào Phi thoạt nhìn xinh đẹp lại không mất quyến rũ.

Nhưng khiến cho Tôn Đào Phi khiếp sợ hơn vẫn còn ở phía sau, xế chiều hôm đó mẹ cô nói, khi cô và người đàn ông gọi Trình Phi Viễn đó gặp mặt, bà và cha cô cũng sẽ ở nơi này. Tôn Đào Phi có một chút tò mò đối với Trình Phi Viễn, phải biết từ khi cô ở trong căn nhà trọ này một mình, số lần mẹ cô đến có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc là hạng người gì có thể khiến cho ba mẹ cô huy động nhân lực như thế.

Buổi tối, Tôn Đào Phi lặng lẽ hỏi ba cô, Trình Phi Viễn rốt cuộc là hạng người gì! Kết quả ba cô nói cho cô biết, ông cũng chưa từng gặp, người ta là nghỉ phép mới trở về, ông cũng là tình cờ gặp phải cấp trên cũ, bất quá ông tin tưởng tác phong làm người của cấp trên, Tôn Đào Phi khóc không ra nước mắt, ba, ba không thể bởi vì tin tưởng người khác, liền bán con gái ruột của ba chứ!

Ngày xem mắt, Tôn Đào Phi bị mẹ cô kéo đến Lai Nhân Các - chỗ ước hẹn sớm một chút, đó là một nhà hàng rất có cấp bậc phong cách ở thành C, đất ước hẹn hạng nhất của các cặp tình nhân.

Đẩy cửa phòng ra, một người đàn ông phẩm chất hoàn mỹ mặc tây trang đẹp ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng. Ngũ quan rõ ràng lập thể, ánh mắt dưới mày kiếm đen đậm có hình sâu không thấy đáy, dưới mũi thẳng có lực là môi mỏng mím chặc, sắc mặt khẽ biến thành đen, nhưng cũng không tổn hao sự tuấn lãng của hắn chút nào, ngược lại tăng thêm một phần cứng rắn. Tôn Đào Phi kinh ngạc một giây, không phải là quân nhân sao? Sao không có mặc quân trang, lại ngẩng đầu nhìn một cái, đúng là phòng số tám, không đi nhầm.

Tôn Đào Phi ngồi xuống ở bên kia ghế sa lon, trấn định mở miệng, “Anh khỏe chứ, Trình tiên sinh, tôi tên là Tôn Đào Phi!” Trình Phi Viễn không có bất kỳ ngôn ngữ nào, ánh mắt sâu không đáy cao thâm nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi là một người gặp mạnh là mạnh, gặp mềm là mềm, gặp nhu là nhu, cho nên đối mặt Trình Phi Viễn mặt không chút thay đổi, cô nhất thời cũng không tìm được đề tài gì. Trong phòng rơi vào trầm mặc. Tôn Đào Phi oán thầm, nếu không phải sớm biết hắn là quân nhân, cô nhất định sẽ cho rằng cô tới gặp chính là xã hội đen.

Trình Phi Viễn bất động thanh sắc ngồi ở đối diện quan sát, cha hắn xuống mệnh lệnh chỉ muốn hắn tới gặp cô gái này, dáng dấp vẫn còn coi là đập vào mắt, những thứ khác cũng không thấy gì đặc biệt. “Tôn tiểu thư làm việc gì!” Trình Phi Viễn rốt cục mở miệng, thanh âm trầm vang vọng một vòng trong phòng yên tĩnh.

“Tự tôi mở một cửa hàng nhỏ, làm điểm tâm!” Nói thật, ấn tượng đầu tiên của Tôn Đào Phi đối với Trình Phi Viễn cũng không tốt, hắn mặc dù diện mạo đẹp trai, nhưng cũng không phải là loại đẹp trai tuấn tú nho nhã mà cô thưởng thức. Giống như Lâm Gia Vũ làm cho người ta cảm giác rất thâm trầm, đây là chỗ cô không thích.

Hai tiếng qua, họ nói chuyện không hơn mười lăm câu, nội dung càng khỏi phải nói, thật không có gì quan trọng, lúc kết thúc càng thêm một trước một sau ra khỏi phòng.

Tôn Đào Phi năm nay hai mươi bảy tuổi, khi dần dần đi vào độ tộc của tuổi gái ế, thế giới tình cảm của Tôn Đào Phi cô vẫn còn trống rỗng, tựa như trong thế giới của cô hai mươi sáu năm nay, Tôn Đào Phi cô chưa từng thích một người đàn ông nào. Cho nên cô thường bị Từ Dĩnh, bạn thân từ nhỏ cùng nhau ăn uống miễn phí, xưng là hoa tuyệt thế (hiếm thấy, đặc biệt, kỳ lạ), thường thường cảm thán lòng của cô là như thế nào. Khi còn bé, ba mẹ cô đối với cô cũng là lòng không có việc khác, một lòng chuyên chú với việc học là yên tâm. Dần dần cô trưởng thành, ba mẹ cô bắt đầu nóng nảy. Hai mươi lăm tuổi thì mẹ cô thậm chí lén hỏi cô, cô thích con gái có phải không, nguyên nhân là cô từ nhỏ đến lớn đã ở chung thân thiết với Từ Dĩnh. Tôn Đào Phi nhớ lúc ấy cô hung hăng cười to ba tiếng, không ngờ Thái hậu nhà cô lại nghĩ thế, bị Thái hậu nhà cô vung ánh mắt giết người, lúc ấy cô liền yên lặng, yếu ớt nói một câu, không phải vậy.

Từ sau ngày đó, Thái hậu nhà cô liền thông qua vô số điện thoại, an bài vô số lần xem mắt cho cô. Thật ra thì yêu cầu của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn một người đàn ông chững chạc phúc hậu, bình bình đạm đạm qua hết cả đời này là OK. Sau đó, cô thật đúng là gặp người đàn ông diện mạo nhìn qua phúc hậu, bất quá luôn sẽ xuất hiện nhiều loại tình cảnh, một người trong đó còn chưa có tán gẫu, liền bắt đầu quan tâm tới tình trạng tài chánh nhà cô, trực tiếp hỏi cô về sau có thể được chia bao nhiêu gia sản; một người trực tiếp con mẹ nó nói một câu, tôi thích đàn ông, chúng ta có thể kết hôn, nhưng tôi chỉ có thể cho cô hôn nhân, trải qua mấy lần đả kích liên tiếp, Tôn Đào Phi coi như hiểu, đàn ông thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, sau đó cô vẫn đến các chỗ hẹn xem mắt mà Thái hậu nhà cô an bài, vẫn phí thời gi an cho tới bây giờ, cô cũng chưa gặp phải một người thích hợp.

Về đến nhà, mẹ cô đã vội vã tiến lên đón, “Như thế nào?”

“Rất tốt!” Tôn Đào Phi dùng hai chữ này trả lời vấn đề, thường thường chính là không biết phải trả lời như thế nào, lại không thể nói không tốt, thật ra thì cá nhân chủ quan của cô cảm thấy không tốt.

Tống phu nhân nghe lời con gái nói, tâm tình lập tức trở nên rất tốt, ngâm nga bài hát đi gọi điện thoại cho ông chồng nhà mình, bảo ông đi thám thính tình huống đối phương. Tôn Đào Phi nhìn mẹ cô vừa ngâm nga bài hát vừa lắc lắc eo, không dám tưởng tượng nếu mẹ cô biết từ đầu tới đuôi họ chỉ nói không hơn mười lăm câu sẽ là như thế nào. Hoàn hảo ở dưới chính sách chuyên chế hơn hai mươi năm của mẹ cô, cô đã sớm học xong trên có chính sách, dưới có đối sách. Hơn nữa, cô còn muốn nói với mẹ cô, mẹ, chẳng qua là con gái mẹ nói rất tốt, bên kia còn không có phản ứng mà?

Hai ngày sau, mẹ cô gọi điện thoại, trong điện thoại thanh âm mẹ cô cao vút mạnh mẽ, không cần suy nghĩ, cũng biết tâm tình mẹ cô thật tốt. “Phi Phi, ba con đã hỏi thăm xong tình huống, ấn tượng của Phi Viễn đối với con cũng tốt vô cùng, mẹ đã nói số điện thoại của con cho Phi Viễn rồi, con cũng phải nhớ số điện thoại của Phi Viễn.” Ở thủ đoạn đặc biệt của Tống phu nhân, Tôn Đào Phi nhớ kỹ số điện thoại di động của Trình Phi Viễn.

Kết thúc điện thoại, Tôn Đào Phi ngồi ở trong tiệm, thầm nghĩ Trình Phi Viễn ấn tượng tốt với cô, đây cũng quá giật gân, từ đầu chí cuối không hơn mười lăm câu, đừng bảo là hắn xấu hổ, đánh chết cô cũng không tin. Không ngờ làm lính cũng am hiểu nói láo như vậy. Còn có mẹ cô mở miệng một tiếng Phi Viễn, Phi Viễn. Người không biết còn tưởng rằng hắn là con trai của bà.

[1] “Bát nhất” kiến quân tiết: ngày một tháng tám hàng năm là ngày kỷ niệm của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thành lập, vì vậy cũng gọi là lễ lập quân “Tám một”.