Ánh mặt trời điềm tĩnh
nhu hòa xuyên qua cửa kính xe từng chút trút xuống trên quân trang màu xanh lá
cây, giống như dát lên một tầng rực rỡ trên những gương mặt non nớt hăng hái
trước mặt. Tôn Đào Phi ngồi ở phía sau lập tức nhìn đến không dời mắt được, nội
tâm vốn bình tĩnh không một gợn sóng cũng bị cảm tình dâng trào thay thế.
“Chị dâu, đã đến rồi ạ!”
Giật giật thân thể có chút cứng ngắc, Tôn Đào Phi đi theo sau lưng viên cảnh vệ
Mạc Tiểu Kỳ xuống xe.
Nhìn tòa văn phòng thật
cao đứng sừng sững trang nghiêm trước mắt, nghĩ đến sẽ phải gặp người nào đó,
Tôn Đào Phi dừng bước một chút, trong lòng cô càng thêm thấy có điểm quái lạ
không nói ra được.
Hít một hơi thật sâu,
Tôn Đào Phi tự nói không cần nghĩ quá nhiều, phải trấn tĩnh lại. Khi thấy phòng
làm việc của Trình Phi Viễn không có một bóng người thì tâm tình của cô vẫn
không tự chủ được mà âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
“Chị dâu, chị đợi chút,
đoàn trưởng sẽ về ngay thôi.” Mạc Tiểu Kỳ vuốt cái đầu cắt cực ngắn của mình thật
thà cười nói với Tôn Đào Phi.
Khẽ mỉm cười, Tôn Đào
Phi nói với Mạc Tiểu Kỳ vẫn đứng ở phòng làm việc, “Cậu cứ đi làm việc đi, không
cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Dạ, chị dâu!” Hướng về
phía Tôn Đào Phi chào theo đúng tiêu chuẩn của bộ đội, Mạc Tiểu Kỳ nhanh chóng
đi ra khỏi phòng làm việc.
Tôn Đào Phi đưa mắt xem
xét văn phòng một vòng: bàn làm việc rộng rãi, phía trên để một cái laptop cùng
một ít văn kiện còn chưa xử lý xong, góc tường sau ghế xoay để một chậu hoa
xanh biếc, đây chính là tất cả đồ vật trong phòng làm việc của Trình Phi Viễn,
thật đúng là đơn giản sạch sẽ ghê gớm.
“Đoàn kết chính là sức
mạnh...” Một hồi tiếng hát chỉnh tề từ bên ngoài bay tới, Tôn Đào Phi nghe tiếng,
đứng bên cửa sổ, nhìn thấy cách đó không xa, một đám người đứng nghiêm hắng giọng
rống. Lại nhìn ra nơi xa, cũng có Trình Phi Viễn đang tiến hành huấn luyện, Tôn
Đào Phi xem đến không chớp mắt cảnh tượng mới lạ này, kích động vô cùng.
Trình Phi Viễn đứng ở
trước cửa phòng làm việc, hướng về phía tay cầm cửa, cầm rồi buông ra, buông ra
lại cầm, lặp lại nhiều lần, mãi cũng không mở cánh cửa đang đóng chặt ra.
Vừa rồi khi Mạc Tiểu Kỳ
nói cho hắn biết Tôn Đào Phi đã đến thì hắn cơ hồ là chạy vội vọt trở lại,
nhưng bây giờ hắn lại hơi có chút hồi hộp, nhịp tim cũng nhanh hơn.
“Hắc hắc, đoàn trưởng,
sao anh còn chưa đi vào!” Mạc Tiểu Kỳ theo tới sau lưng cười ngoác miệng, hiển
nhiên động tác của Trình Phi Viễn lúc nãy đã bị hắn thấy hết không còn một tẹo
Trình Phi Viễn nghiêm mặt,
nghiêng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Kỳ còn đang ở cầu thang xem kịch
vui, sao tên này vẫn còn ở đây, “Đến sân huấn luyện chạy hai mươi vòng!” Trình
Phi Viễn mặt lạnh nghiêm túc ra lệnh.
Mạc Tiểu Kỳ cẩn thận mỗi
bước đi, nhìn lại Trình Phi Viễn vô số lần, đoàn trưởng, không nên lấy việc
công báo thù riêng chứ. Nhưng bất luận hắn quay đầu bao nhiêu lần, cũng không
thể khiến cho Trình Phi Viễn thu hồi mệnh lệnh. Vì vậy, Mạc Tiểu Kỳ buồn rầu chỉ
có thể ngoan ngoãn đi chạy bộ.
Bị Mạc Tiểu Kỳ khích tướng,
Trình Phi Viễn ngược lại dứt khoát đẩy cửa ra. Khoảnh khắc cửa mở ra, lọt vào mắt
Trình Phi Viễn chính là bóng dáng tươi đẹp của Tôn Đào Phi đang đứng cạnh cửa sổ,
một cỗ hơi thở nhu hòa điềm tĩnh bao quanh thân thể cô, khiến cho tâm tình vốn
có chút hồi hộp của Trình Phi Viễn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Theo bản năngbước đi nhẹ
nhàng, Trình Phi Viễn rón rén đi tới sau lưng Tôn Đào Phi, hắn cũng muốn xem thứ
gì có thể khiến cho Tôn Đào Phi nhìn đến xuất thần như thế, ngay cả hắn xuất hiện,
cô cũng không phát hiện ra.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Nghe thấy có tiếng nói,
tim Tôn Đào Phi nhảy lên một cái, nghiêng đầu, liền đụng phải một lồng ngực
nóng bỏng.
Mặt Tôn Đào Phi, lập tức
không khỏi có chút đỏ, chỉ chỉ cách đó không xa, “Em đang xem bọn họ đấu vật.”
Trình Phi Viễn nhìn
theo hướng ngón tay của Tôn Đào Phi, cô đang xem lại là binh đoàn mà hắn mới dẫn
dắt. Trình Phi Viễn kích động, tự hào trong lòng không khỏi có hơn mấy phần, vội
vàng hướng về phía Tôn Đào Phi chuyên tâm giải thích, “Đó là lính anh tự mình dẫn
dắt.”
Gật đầu một cái, tim của
Tôn Đào Phi nhảy lên, có chút thất thần, sao người này đứng gần cô như vậy, gần
đến nỗi cô có thể cảm nhận rỏ ràng được hơi thở nóng bỏng của hắn.
Mạnh mẽ quay đầu, Tôn
Đào Phi liền nhận được ánh mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt của Trình Phi Viễn,
trong lúc nhất thời, hai người đều ngơ ngẩn, một cỗ hơi thở bất thường không ngừng
lưu chuyển giữa hai người.
Hồi lâu, Trình Phi Viễn
hơi lui người ra, ho nhẹ một tiếng, trên mặt ngăm đen hiện lên một tầng đỏ sậm,
“Em ăn cơm chưa?”
Tôn Đào Phi không tự chủ
được sờ sờ tóc, tay đặt ở bên người cũng nắm vạt áo trong tay thật chặt, “Ở
trên máy bay đã ăn một chút.” Nhanh chóng dời đi tầm mắt đang ở trên người Trình
Phi Viễn, Tôn Đào Phi chăm chú nhìn chằm chằm chậu cây xanh trong góc kia.
“Chờ anh một chút!” Bỏ
lại câu này, Trình Phi Viễn bước đi thật nhanh như trốn ra khỏi phòng làm việc.
Đóng chặt cửa lại, Trình Phi Viễn hung hăng đấm lồng ngực của mình một cái,
bình tĩnh lại cho ta, Trình Phi Viễn. (#Ami: Dễ thương quá )
Tôn Đào Phi bên trong
phòng, cũng âm thầm ảo não dậm chân một cái, Tôn Đào Phi, ngươi mới vừa rồi là
bị mê hoặc sao, nhịp tim nhanh như vậy làm gì.
Ước chừng lại qua 20′,
cửa được mở ra lần nữa, Trình Phi Viễn bưng một hộp cơm bằng nhôm đi vào, đặt ở
trên bàn, vẫy vẫy tay với Tôn Đào Phi đang ngồi ở trong góc, “Tới đây ăn đi.”
Một dĩa cơm với ớt xanh
xào đậu phụ phơi khô[1] đơn giản, vì không muốn phụ tấm lòng của người nào đó,
cho dù là không đói lắm, Tôn Đào Phi vẫn ăn không ít.
Cân nhắc hộp cơm đã nhẹ
không ít trong tay, Tôn Đào Phi ngắm nhìn Trình Phi Viễn đang cúi đầu làm việc,
“Hộp cơm này là của ai vậy?” Mặc dù đã sắp ăn xong rồi mới hỏi vấn đề này thì
hơi muộn, nhưng không thể trách cô, ai bảo bây giờ cô mới nhớ tới cơ chứ.
“Anh.”
Tay bưng hộp cơm của
Tôn Đào Phi, nhất thời run rẩy, sắc mặt cũng cứng lại, như vậy họ có tính là
hôn gián tiếp hay không.
Trình Phi Viễn dĩ nhiên
là thu hết vẻ mặt của Tôn Đào Phi vào mắt, khóe miệng vẽ ra một độ cong đẹp mắt,
lòng hắn cũng không khỏi vui vẻ lên.
Ăn cơm xong, Trình Phi
Viễn liền dẫn Tôn Đào Phi tới phòng của hắn, nói để cho cô nghỉ ngơi trước, còn
mình thì rời đi.
Nhìn cái giường không
được coi là lớn trước mắt, Tôn Đào Phi không khỏi khổ não, như vậy, hai người bọn
họ không phải là phải dựa vào nhau rất gần sao. Mặc dù lúc trước, bọn họ cũng
là cùng giường chung gối, nhưng bởi vì giường rất lớn, hai người trên căn bản đều
là trời nam đất bắc.
Bỏ ra những vấn đề phiền
lòng còn chưa xảy ra kia, Tôn Đào Phi sắp xếp ngăn nắp hành lý mang đến.
“Em có muốn đi tham
quan với anh không?” Giọng của Trình Phi Viễn đột nhiên từ sau lưng truyền đến,
Tôn Đào Phi chưa tỉnh hồn vội vỗ vỗ ngực.
Quay đầu, cô không
khách khí căm tức nhìn Trình Phi Viễn một cái, người này đi sao lại không có tiếng
động chứ, không biết dọa cũng có thể hù chết người ta à.
“Không phải anh đã đi
ra ngoài rồi sao?” Tôn Đào Phi tức giận hỏi.
“Em đi hay không?”
Trình Phi Viễn cố chấp hỏi lần nữa, về phần vấn đề của Tôn Đào Phi trực tiếp bị
hắn coi thường, đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi của một người đàn
ông, hắn làm sao có thể nói cho cô biết.
Nhìn biểu tình cô không
thể không đi của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi chỉ có thể gật đầu một cái, “Được
rồi!” Thật ra thì cô cũng rất muốn đi.
Dọc theo đường đi,
Trình Phi Viễn giải thích rất cặn kẽ, Tôn Đào Phi nghe được cũng rất hứng thú.
Chợt, Tôn Đào Phi chỉ về
một hướng hỏi, “Lính kia tuyển lúc nào.”
Nhìn ra bộ dạng Tôn Đào
Phi hình như rất hứng thú, Trình Phi Viễn giải thích lại càng cặn kẽ hơn nữa,
“Tháng sáu năm nay. Thế nào? Không tệ chứ, tất cả đều là sinh viên đại học, đây
chính là nhóm nhân tài thứ hai ở trường cao đẳng mà bọn anh nhận.” Trong giọng
nói bình thản của Trình Phi Viễn toát ra vẻ hưng phấn tự hào.
“Người dẫn đầu tên là gì?”
Tôn Đào Phi nhìn chằm chằm về một hướng khác tiếp tục hỏi.
Trình Phi Viễn tán thưởng
nhìn Tôn Đào Phi một cái, xem ra ánh mắt nhìn người của hai người cũng rất giống
nhau, “Anh ta tên là Tôn Hải Dương, là người biểu hiện tốt nhất trong nhóm
này.” Cũng là người anh thích nhất, Trình Phi Viễn lại yên lặng tăng thêm một
câu trong lòng.
“Anh biết người kia là
ai không?” Mắt đẹp của Tôn Đào Phi híp lại, hỏi giống như là lầm bầm lầu bầu.
Trình Phi Viễn cảnh
giác nhìn Tôn Đào Phi khóe miệng mím chặt, vẻ mặt cũng thay đổi đến cứng ngắc,
nhẹ giọng hỏi, “Người nào?”
Tôn Đào Phi quay đầu, ý
vị sâu xa ôn nhu cười một tiếng với Trình Phi Viễn, “Là em trai em, đã bốn
tháng nay em không nhìn thấy nó rồi.” Khẩu khí hời hợt, nhưng từ lửa lớn hừng hực
phát ra trong mắt Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn vẫn cảm nhận được cô đang căm giận
ngút trời.
Trình Phi Viễn nhìn về
phía xa một cái, thấy Tôn Hải Dương đang bước đi nghiêm trang đến hăng say, chỉ
cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cõi đời này thật con mẹ nó có quá nhiều
trùng hợp, hắn tuyển binh sao lại thật đúng lúc tuyển đến em vợ nhà mình.
“Có muốn anh bảo cậu ta
tới đây không?” Liếc nhìn Tôn đào Phi trên mặt vẫn còn đang hừng hực lửa giận,
Trình Phi Viễn chần chờ hỏi.
Khoát tay, Tôn Đào Phi
cười đến vô cùng rực rỡ, “Không cần, đợi đến lúc nghỉ ngơi buổi tối hãy gặp,
không nên quấy rầy bọn họ tập luyện.”
Trình Phi Viễn thấy Tôn
Đào Phi cười, cho là tức giận của cô cũng tiêu mất, dĩ nhiên là rất phối hợp gật
đầu, thấp giọng nói, “Cũng tốt!”
Thật ra thì Trình Phi
Viễn không biết, đây hoàn toàn là một loại biểu hiện giận dữ khác của Tôn Đào
Phi, cô chính là loại người có lúc càng tức giận ngược lại lại cười càng vui vẻ.
Hai người đứng thêm một
lát thì Trình Phi Viễn dẫn Tôn Đào Phi đi qua bên kia. Trước khi xoay người,
Tôn Đào Phi hung hăng quăng một ánh mắt như phi đao về phía một bóng người:
“Tôn Hải Dương, nợ của chúng ta lát nữa từ từ tính.”
Tôn Hải Dương đứng
trong hàng, thật ra thì từ khoảnh khắc chị hai nhà mình xuất hiện ở trong bãi tập,
hắn đã phát hiện trước tiên, mặc dù hắn rất muốn che giấu mình khỏi tầm mắt người
kia, nhưng hắn lại đang huấn luyện, không có chỗ nào có thể ẩn nấp, cho nên thật
bất hạnh hắn đã bị chị hai nhà mình phát hiện. Nhìn đôi mắt quét đủ loại thần
thái của chị hai, trái tim nhỏ của hắn run rẩy một cách mạnh mẽ, hắn biết cuộc
sống sau này của mình sẽ phải trải qua nhiều khó khăn hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Ớt xanh xào đậu hũ
phơi khô: Đậu hũ chúng ta từng thấy là loại khối mềm, khi xào lên sẽ bị bể ra
ngay, đậu hũ phơi khô là loại đậu hũ được tráng ra làm miếng mỏng, sau đó phơi
cho khô lại, rồi người ta mua cả miếng về cắt nhỏ ra làm, khi xào mới ko bị bể.