Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự biết khát vọng trong tim mình, nhưng không cách nào yên tâm để nhận lấy.
Anh cũng biết, cứ tiếp tục như vậy thì đối với anh và Tiểu Ngũ đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả, cuối cùng còn có khả năng sẽ làm tổn thương Tiểu Ngũ.
Thế là, sáng hôm sau, anh nói với Tiểu Ngũ mình có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nói Tiểu Ngũ ở nhà đợi anh: "Hoặc nếu em muốn đi ra ngoài chơi cũng được."
Tiểu Ngũ lắc đầu, cậu không đi đâu hết, cậu sẽ ở nhà đợi Lâm Tự.
Trước khi Lâm Tự ra ngoài, Tiểu Ngũ ngồi trên sofa phòng khách nhìn chằm chằm vào anh, hỏi anh rất nghiêm túc: "Lâm Tự, anh sẽ quay về mà đúng không?"
Câu nói như vậy thôi, lại giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Lâm Tự.
Anh gật đầu mạnh, cực kỳ khẳng định với Tiểu Ngũ hứa rằng mình nhất định sẽ về.
"Ở nhà đợi anh."
Sau khi Lâm Tự đi không lâu, bên ngoài bắt đầu rơi tuyết lớn.
Tiểu Ngũ dọn ghế, ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm tuyết, sau đó lặng lẽ ngồi đợi Lâm Tự.
Giống như lời Lâm Tự nói lúc trước, thế giới tươi mới này rất thú vị, lớn đến mức Tiểu Ngũ không thể nào nhìn được ranh giới.
Khắp nơi đều là những sự vật mới lạ, khắp nơi đều là người ưa nhìn.
Nhưng đối với Tiểu Ngũ mà nói, chỉ có bên cạnh Lâm Tự mới là nơi mà cậu muốn ở nhất.
Cậu thích Lâm Tự, giống như lúc nhỏ thích một chú mèo con vô tình gặp trên đường, cậu cực kỳ trân quý bảo vệ chú mèo nhỏ ấy, nhưng mèo nhỏ vẫn ra đi.
Do dù từ nhỏ tới lớn cậu đều bị nói rằng mình không ai cần, bị vứt bỏ, nhưng sau lần mèo nhỏ ấy bỏ đi, lần đầu tiên Tiểu Ngũ mới cảm nhận được cảm giác bị vứt bỏ là như thế nào.
Cậu không thích cảm giác đó.
Tiểu Ngũ biết, Lâm Tự cũng không thích, vậy nên cậu sẽ không để Lâm Tự bị vứt bỏ nữa.
Cậu cũng biết, Lâm Tự nhất định rõ ràng rằng cậu cũng không thích, vì vậy đối phương cũng sẽ không vứt bỏ cậu.
Tiểu Ngũ cứ ngồi đó đợi mãi, đợi đến khi tuyết phủ đầy mặt đất, đợi đến khi người dọn tuyết mở đường cho người dân xong, đợi đến khi tuyết đã ngừng rơi, mặt trời đã ló dạng, Lâm Tự cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Lâm Tự để Tiểu Ngũ một mình lại ở nhà để đi tìm đáp án của chính anh rồi.
Anh dẫn Tiểu Ngũ ra ngoài lần này là để giải quyết vấn đề giữa hai người, anh phải bước ra bước ngoặt này.
Anh và thầy hẹn gặp nhau, quyết định nói thật hết với thầy.
Nơi gặp nhau là nhà của thầy, mấy năm không gặp, thầy dường như không thay đổi gì cả, còn Lâm Tự thì lại vừa gầy vừa tiều tụy, như một linh hồn cô độc.
Anh nghĩ rằng chắc cũng chỉ có mỗi Tiểu Ngũ thấy anh vậy là đẹp mà thôi.
Đến nhà thầy, thầy đặc biệt chuẩn bị cho anh một bữa ăn thịnh soạn.
Họ trò chuyện với nhau, Lâm Tự hiếm khi kể lại tất cả những chuyện cũ của mình một cách bình tĩnh như vậy.
Anh kể khi mình mười mấy tuổi đã phát hiện ra chuyện đồng tính luyến ái của bản thân như thế nào, sau đó lại kể mình gặp phải kẻ rác rưởi như thế nào, rồi người nhà mất đi như thế nào.
Anh kể mình trốn về quê để trông cho cây táo của mình như thế nào, lại kể mình làm thế nào để có được Tiểu Ngũ, có được một gốc cây nở đầy hoa hồng.
Lâm Tự nói: "Thầy, con biết mình rất đáng khinh, con cực kỳ mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào mới được."
Thầy không cho anh quá nhiều ý kiến, lời vàng ngọc trong tưởng tượng của anh cũng chỉ vỏn vẹn một câu.
Thầy nói: "Sống là phải đi về phía ánh sáng, đi về nơi có ánh sáng, đó mới là điểm cuối của con."
Sau đó vợ thầy tiễn Lâm Tự ra về, đi cùng anh ra tiểu khu.
Vợ thầy nói với anh: "Quá khứ của con cho dù là xảy ra với ai đi nữa họ cũng đều sẽ đau khổ thôi, con đừng trách mình nhu nhược."
Cô nói với Lâm Tự: "Con cũng có thể không chọn sự mạnh mẽ, đây là quyền lợi vốn có của một con người."
Lâm Tự nghe lời cô, không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện.
Anh luôn cho rằng dáng vẻ trốn chạy nhu nhược của mình xấu xí khó coi, làm người khác khinh thường, lần đầu tiên có người nói với anh, đây là quyền lợi của anh.
"Nếu con áy náy với cha mẹ của mình cả đời, điều này cũng chẳng sao." Cô dịu dàng nói.
"Nhưng ngoài áy náy ra, mạng sống của con còn phải có những tình cảm khác cần phải tiếp tục đong đầy, không thì sự áy náy này đều biến thành vô nghĩa cả."
Cô nói với anh.
"Họ đã rời xa con, theo con thấy hoàn toàn là trách nhiệm của con, con muốn dùng sự áy náy để bù đắp, muốn dùng cả đời để tuẫn đạo, nhưng tiền đề là cuộc đời của con phải có ý nghĩa, thì sự chuộc tội của con mới có ý nghĩa."
Cô cười phủi tuyết trên vai giúp Lâm Tự: "Thầy con nói rồi đó, đi về phía ánh sáng, lời này của ông ấy có lẽ con cũng hiểu mà."
Nói xong, cô dặn dò anh về nhà cẩn thận, sau đó quay về.
Một mình Lâm Tự đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, suy nghĩ mãi về lời của họ.
Người sống đó thì phải biết đi về phía ánh sáng.
Đi về nơi có ánh sáng, cảm nhận tình yêu, sau khi hiểu cái gì là chân thành, có lẽ mới hiểu hơn được lúc người rời đi có tâm trạng gì đối với mình.
Lâm Tự quay đầu nhìn về phía xa xăm, nơi ánh mắt tìm đến đều là những đám tuyết đang bị mặt trời chiếu đến.
Anh đi về nhà, trên đường còn mua kẹo hồ lô về cho người đang đợi anh ở nhà kia.
Anh vừa đi vừa cảm thấy quanh mình ấm áp, khi anh đã đến dưới nhà, khi nhìn thấy Tiểu Ngũ ra đón mới phát hiện có lẽ mình đã tìm được nơi có ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời..