Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự dẫn Tiểu Ngũ về nhà, hai người không nói chuyện một lúc lâu.
Lâm Tự không muốn nói chuyện, còn Tiểu Ngũ là không dám nói.
Đôi lúc Lâm Tự sẽ cảm thấy cuộc sống có rất nhiều thứ không thể ngờ được, bởi vì có một số vận mệnh một khi đã tàn khốc rồi thì sẽ làm người ta không dám tưởng tượng.
Anh không phải nói chính mình, mà là nói Tiểu Ngũ.
Mặc dù Lâm Tự đã thể hiện thái độ của mình ở nhà trưởng thôn rồi mà Tiểu Ngũ vẫn không yên tâm được, dè dặt lén nhìn Lâm Tự, không khi nào dám thả lỏng ra.
Cuối cùng thì Lâm Tự cũng nói chuyện.
"Cậu thích cái tên đó không?"
"Tên nào?" Tiểu Ngũ hỏi.
"Ngũ Tuấn Khải."
Tiểu Ngũ gật đầu mạnh.
Trong lòng cậu rất rõ, cái tên này không thuộc về cậu, nhưng cậu thích, bởi vì Lâm Tự từng nói cái tên này nghe hay.
Lâm Tự tỏ ra đã hiểu rồi, bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều, còn những thứ khác anh sẽ nghĩ cách.
Những ngày sau đó, Tiểu Ngũ vẫn cứ bất an, mỗi ngày chỉ cần không nhìn thấy Lâm Tự là cậu sẽ thấy sợ hãi.
Nhưng Lâm Tự thường xuyên ra ngoài, chuyện này rất khác thường, ngay cả những người khác trong thôn cũng cảm thấy không đúng lắm.
Người trong thôn bắt đầu đồn rằng người đàn ông kỳ quái đến từ thành phố ở nhà họ Lâm kia sắp đi rồi, thím Vương cũng nói, không cần biết người ta làm gì, nhưng suy cho cùng cũng là người thành phố, đến một nơi hoang vu hẻo lánh này ở không được đâu.
Mỗi lần Tiểu Ngũ nghe được lời này đều sẽ tức giận, bắt bớ được người nào là cãi nhau với người nấy, thím Vương cũng không ngoại lệ.
Thím Vương nói cậu: "Thằng ranh nhà mày không biết điều, đồ ăn cây táo rào cây sung, tao uổng công nuôi mày lớn như này!"
Tiểu Ngũ nói: "Lâm Tự không phải người ngoài, Lâm Tự cũng sẽ không đi đâu!"
Tiểu Ngũ còn nhớ Lâm Tự từng nói sẽ dẫn cậu đi thành phố, nhưng bởi vì chuyện hộ khẩu lúc trước làm Tiểu Ngũ bắt đầu cảm thấy Lâm Tự sẽ không muốn dẫn cậu đi nữa.
Cậu là một kẻ lừa gạt, Lâm Tự không thích kẻ lừa gạt.
Vì vậy cậu bắt đầu sợ hãi Lâm Tự sẽ thật sự bỏ đi, người đó một khi đã đi rồi thì cậu sẽ không bao giờ tìm lại được anh nữa.
Sự thật là, Lâm Tự đúng là muốn rời đi, nhưng không phải chỉ có một mình anh đi.
Anh nghĩ hết cách, tìm mọi quan hệ để giúp Tiểu Ngũ làm giấy chứng minh nhân dân.
Tiểu tử này không ai quản hết nên căn bản là không có đăng ký hộ khẩu, cậu chính là người đứng ở bên viền của thế giới này, không biết từ đâu tới, không biết phải đi về đâu, có thể là trước khi gặp được Lâm Tự đều không có ai hỏi cậu những vấn đề này, cũng chẳng có ai thèm để ý.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, Lâm Tự phải kéo cậu về với cuộc sống thật sự, giống như cách Tiểu Ngũ cũng từ từ kéo anh về lại vậy.
Dù cho trong tim Lâm Tự vẫn còn ôm ấp sự áy náy với ba mẹ, mỗi lần cảm thấy mình sống có chút tinh thần là lại bắt đầu thấy xấu hổ phẫn hận, nhưng anh không thể phủ nhận được là, vì Tiểu Ngũ, mình đúng là càng lúc càng giống một người bình thường rồi.
Anh đang quay trở về, từng bước qua cầu, trở về từ địa ngục, bên kia sông là nhân gian.
Lâm Tự biết rằng, chỉ cần Tiểu Ngũ bên cạnh anh, rồi sẽ có một ngày anh sẽ thật sự quay trở lại, dù cho mình là bị ép quay trở về đấy, nhưng Tiểu Ngũ cũng thật sự đã cứu anh.
Đối phương cứu anh, thì anh phải có sự báo đáp.
Lâm Tự dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng làm được giấy chứng minh nhân dân cho Tiểu Ngũ trước cuối năm.
Trưởng thôn nhận một khoảng tiền của Lâm Tự, hai người ký một hợp đồng, thế là, một Tiểu Ngũ không cha không mẹ cũng không có nhà cửa được đăng ký hộ khẩu ở nhà trưởng thôn.
Tiểu Ngũ ngốc nghếch gọi trưởng thôn là cha.
Trưởng thôn hết hồn vội vàng lui về sau trốn: "Đừng có gọi tôi như vậy, tôi không có làm cha cậu."
Ông ấy nhận lợi ích từ Lâm Tự, có điều cũng thật sự đã giải quyết được chỗ khó của hai người họ.
Dù gì thì trưởng thôn cũng là một người tốt, tiền Lâm Tự đưa ông giữ lại một ít, còn thừa lại thì lén làm một tấm thẻ ngân hàng mới rồi đưa cho Tiểu Ngũ.
Đứa trẻ năm đó mình nhặt về, mặc dù không quan tâm mấy, nhưng chứng kiến cậu lớn lên, đôi lúc cũng sẽ nghĩ rằng thế giới này bạc đãi đứa nhỏ này quá.
Tiểu Ngũ không biết thẻ này dùng để làm gì, về nhà đưa lại cho Lâm Tự.
Ngày Lâm Tự dẫn Tiểu Ngũ đi, cả quà và thẻ đều tặng hết cho trưởng thôn.
Lâm Tự nói: "Năm đó chú đã cứu Tiểu Ngũ, sau đó Tiểu Ngũ lại cứu cháu, những thứ này đúng ra là chú nên phải nhận được cả."
Trưởng thôn không biết ý cậu là gì, đâu nghe nói qua Tiểu Ngũ làm việc nghĩa gì đâu.
Đương nhiên Lâm Tự không nói nhiều nữa, dẫn theo Tiểu Ngũ đi rồi.
Khi Tiểu Ngũ được Lâm Tự nắm tay dắt đi ra tới cổng thôn, cậu không biết họ phải đi đâu, nhưng chuyện này không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Cậu mặc quần áo mới mà Lâm Tự mua từ ngoài huyện về, còn cắt tóc mới, gọn gàng sạch sẽ.
Cậu quay đầu lại vẫy tay với trưởng thôn, trưởng thôn nhìn thấy họ đã đi xa rồi, thế mà lại thấy hơi muốn khóc.
Hình trên chứng minh nhân dân của Tiểu Ngũ khá đẹp trai, tên là Ngũ Tuấn Khải.
Họ đến thị trấn trước, sau đó chuẩn bị ngồi xe lửa đi lên thành phố.
Thành phố đó là nơi mà Lâm Tự sinh ra, mười mấy năm đèn sách sau đó cũng là trải qua tại nơi đó.
Nơi đó còn có căn nhà mà ba người họ từng ở, mấy năm không về lại, không biết đã như thế nào rồi.
Trên xe lửa, Tiểu Ngũ nhìn người qua kẻ lại thấy hơi căng thẳng, cậu nắm chặt lấy tay Lâm Tự, mắt nhìn xunh quanh.
Lâm Tự nói: "Thấy vui không?"
"Náo nhiệt."
"Thích náo nhiệt không?"
"Anh thích không?"
Lâm Tự lắc đầu.
"Vậy tôi cũng không thích."
Lâm Tự bật cười: "Cậu đừng có cái gì cũng phải theo tôi, phải có suy nghĩ của bản thân."
Tiểu Ngũ suy nghĩ chút, nói: "Thích."
Tiểu Ngũ thích người nhiệt tình, Lâm Tự biết lâu rồi.
"Đến thành phố rồi sẽ náo nhiệt hơn." Lâm Tự nói "Ở đó có rất nhiều người ưa nhìn, có rất nhiều tòa nhà cao, còn có rất nhiều nơi vui lắm."
Lâm Tự hỏi Tiểu Ngũ: "Mong chờ không?"
Tiểu Ngũ hơi hưng phấn gật đầu.
Lâm Tự cười dịu dàng nhìn cậu, trong lòng nghĩ: Không sai chính là như thế, chàng trai chưa bao giờ nhìn thấy gì, khi gặp được thế giới lớn hơn rồi sẽ quên mất đi chú chim sẻ không bay lên được mình từng thấy ở dưới đáy giếng kia..