Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự không ngờ rằng sẽ có một ngày có người vì cảnh ngộ của anh mà khóc, điều này làm anh rất xúc động.
Nhưng đồng thời Lâm Tự cũng rất bất an.
Anh nói: "Tiểu Ngũ, cậu khóc sớm quá rồi, nghe tôi kể xong toàn bộ, có thể cậu sẽ hối hận vì đã khóc vì tôi đấy."
Tiểu Ngũ lắc đầu, cũng chẳng nói gì thêm.
Lâm Tự tiếp tục kể: "Có lẽ mỗi người đều sẽ có khoảnh khắc như vậy, bỗng nhiên nóng đầu lên, muốn yêu đương một cách điên cuồng nhiệt huyết.
Lúc đó tôi thật sự cứ như bị quỷ ám, sau đó nghĩ lại thật ra đối với người đó chẳng có thích thú gì đáng nói cả, chỉ là hưởng thụ cảm giác quen nhau vậy thôi, vì vậy kể ra tất cả đều là do tôi tự làm tự chịu cả, nhưng cũng làm tôi ý thức được rằng tôi đáng chết biết bao nhiêu."
Anh đẩy nhẹ Tiểu Ngũ, tự mình ngồi lên chiếc ghế.
"Tôi trầm luân trong sự yêu đương giả dối, đầu óc bấn loạn, mỗi lần hắn gặp tôi đều thể hiện sự khát vọng khó kềm chế, nhưng tôi mãi không dám làm đến bước cuối cùng.
Có thể là bởi vì tôi nhát gan, lại nghe nói rất đau, hắn dụ dỗ thế nào tôi cũng không có dũng cảm để làm." Lâm Tự nói.
"Bởi vì cái này nên chúng tôi từng cãi nhau, những lời hắn nói với tôi rất khó nghe.
Nhưng mỗi lần cãi nhau xong hắn lại nhanh chóng dỗ dành tôi, nói hết những lời ngon ngọt, sau đó lại đè tôi lên giường âu yếm tôi."
Lâm Tự ngừng lại một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng.
"Lúc đó hắn thường nói với tôi hắn muốn tôi nhiều thế nào, tôi làm hắn say đắm đến thế nào.
Nói với tôi hắn vì tôi mà từ chối người khác như thế nào, cho dù tôi không cho được cái mà người khác có thể cho hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý đợi tôi vì hắn mà mở lòng mình ra.
Khi đó tôi thật sự bị lừa đến triệt để, thời gian qua lâu rồi cũng bắt đầu cảm thấy hắn vì tôi mà hi sinh quá nhiều, tôi cứ cự tuyệt hắn, người có vấn đề chắc chắn là tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ chúng tôi là người yêu, làm chuyện thân mật rất bình thường.
Tôi không làm với hắn là vấn đề ở tôi, tôi có lỗi với hắn."
Tiểu Ngũ ôm lấy đầu ngồi xổm sau lưng Lâm Tự.
"Tôi nghĩ tình yêu của hắn quá vĩ đại, nghĩ mình rất đáng hổ hẹn.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch, vào ngày sinh nhật của hắn sẽ cho hắn một bất ngờ."
Lâm Tự ngẩng đầu lên nhìn cây táo, táo trên cây thật ra không nhiều lắm, giống như sao trời trong lúc trời âm u vậy.
"Trước sinh nhật hắn một tuần tôi đi công tác, thật ra hôm sau là có thể về rồi, nhưng tôi cố ý gạt hắn, nói phải đi ba ngày, nói như vậy là muốn cho hắn bất ngờ, sau đó là làm hắn thỏa mãn.
Hôm đó tôi xuống máy bay về nhà, chuẩn bị tắm rửa dọn dẹp sạch sẻ đi đến nhà hắn tìm người, kết quả không ngờ rằng, khi tôi về tới nhà thì phát hiện hắn và người khác đang ở trên giường của tôi." Lâm Tự nói tới đây thì nôn khan vài cái.
.
truyện xuyên nhanh
Tiểu Ngũ lập tức chạy đến, nắm lấy tay anh.
"Thật buồn nôn." Lâm Tự nói "Tôi thấy hết mọi thứ."
Tiểu Ngũ không cách nào tưởng tượng được đó rốt cuộc là một cảnh tượng như thế nào, nhưng từ ánh mắt và biểu cảm của Lâm Tự lúc này cậu có thể nhìn ra được Lâm Tự lúc đó cảm thấy thế giới như sụp đổ cả rồi.
"Sau đó tôi mới biết rằng, ngoài tôi ra, hắn còn giữ quan hệ cùng lúc với mấy người liền, vì không để lộ địa chỉ nhà mình, mỗi lần đều nhân lúc tôi không có ở nhà, dẫn người về làm chuyện đó trong nhà tôi." Lâm Tự nghĩ thôi cũng thấy muốn nôn ra, anh thật sự hận người đó.
"Ngày đó tôi bắt ngay tại trận, họ thế mà còn mời tôi tham gia cùng, hóa ra tôi chỉ là một thằng ngu, còn tưởng rằng đang quen nhau không thể nghiêm túc hơn được nữa chứ."
Tiểu Ngũ áp mặt vào lòng bàn tay Lâm Tự, cậu không dám nghe tiếp nữa.
Đối với Tiểu Ngũ mà nói, mặc dù Lâm Tự lạnh lùng đôi lúc còn hung dữ, nhưng rất sạch sẽ lại xinh đẹp, dường như bụi trong không khí cũng không nỡ rơi lên người anh vậy.
Tại sao lại để người như thế này nhìn thấy cảnh tượng như vậy chứ? Tại sao lại để anh trải qua loại chuyện như vậy chứ?
Tiểu Ngũ hận đến ngứa răng, nếu như không phải có Lâm Tự ở đó, cậu thật sự muốn cầm dao lên giết chết kẻ đó.
"Lúc đó tôi như kẻ điên vậy." Lâm Tự nói.
"Tôi cầm lấy dao bếp huơ về phía họ."
Tiểu Ngũ mạnh mẽ ngẩn đầu lên.
Hai người đó đều không kịp mặc quần áo chạy trốn ra ngoài, tôi cứ đuổi theo, cầm theo dao bếp, đuổi đến đường lớn.
Lâm Tự nói đến đây, bàn tay nắm lấy Tiểu Ngũ gồng lên.
"Chúng tôi đều bị đưa đến sở cảnh sát, họ nói tôi là tên thần kinh, là thằng điên." Đôi mắt vô hồn của Lâm Tự nhìn về phía cửa.
"Tôi lại đánh nhau với họ ở sở cảnh sát, sau đó bị bắt giam lại."
Lâm Tự không nói tiếp được nữa, anh bắt đầu trầm mặc rất lâu.
Tiểu Ngũ không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng cậu cứ im lặng ở bên cạnh Lâm Tự chờ đợi.
Cậu tưởng câu chuyện đã kết thúc rồi, mà sau đó Lâm Tự nói tiếp: "Ba mẹ tôi biết chuyện này, họ lái xe xuyên đêm đến tìm tôi."
Anh vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: "Lúc đó họ mới biết con trai mình là đồng tính luyến ái, không chỉ là đồng tính, mà còn vì chuyện này mà quậy tới mức tới đồn cảnh sát.
Họ vừa kinh hoảng vằ lo lắng, nửa đêm canh ba, trên đường cao tốc."
Tiểu Ngũ cau chặt mày lại.
"Trên đường cao tốc..."
Cả cơ thể Lâm Tự run lên bần bật.
"Trên đường cao tốc..." Sắc mặt anh trắng bệch nói.
"Xảy ra tai nạn, đều chết cả."
Thoắt chốc, Lâm Tự dường như nhìn thấy được cảnh tượng xe nổ tung ra, lúc đó anh không hề có ở hiện trường, nhưng cơn ác mộng này đã theo anh suốt hơn ba năm qua.
Anh không đáng để được thương hại.
Tất cả đều là do anh tự chuốc lấy.
Người đáng thương là ba mẹ anh, điều đáng thương nhất của họ là có một đứa con trai như anh.
Lâm Tự nói: "Tôi mới là người đáng hận nhất.".