Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 56: 56: Bất Trị





Đúng là Thái hậu người cao quý, còn Phúc Lâm hắn chỉ là một kẻ nhỏ bé, không quan quyền, không chức vị.
Chẳng phải cũng là miệng đời đàm tiếu, từng nói Thái hậu và Phúc Lâm có tư tình nhiều năm còn sinh ra nghiệp chủng sao? Tiên đế cũng vì vậy mà tước chức quan của Phúc Lâm đày hắn đến Dương Bình một thành trì khô cằn để cả nhà họ Phúc tự sinh tự diệt.
Thái hậu im lặng một lúc rồi nói:
- Dạo này xảy ra nhiều việc.

Ai gia ở Phật tự cầu phúc thêm hai ngày rồi hồi cung vậy.
Gia Túc lãnh Phụng chỉ rồi quay trở ra ngoài thu xếp mọi việc.

Đáng lẽ chuyến cầu phúc này diễn ra trong khoảng bảy ngày.

Nhưng bây giờ chỉ còn hai ngày, mọi việc phải thu xếp lại để thuận với Phụng ý.
Trở lại Hiên Đế,
Đoàn cấm quân người ngựa trong đêm tối tức tốc hồi Cung.

Hiên Đế ngồi trên xe ngựa tay cứ giữ lấy Nguyệt Y, cả người nàng ta nóng ran, hơi thở nặng nề.

Thần trí nữa tỉnh nữa mê.
Xe ngựa dừng lại trước Ngự phòng, Hiên Đế tay bồng lấy Nguyệt Y đưa vào trong.

Phía ngoài cửa đã có Cẩn Đề cùng vài thái giám nô tỳ thân cận của ông ta túc trực chờ trước cửa.


Yên cô cũng được theo hầu phía sau.

Tất cả chỉ vì sức khỏe của Nguyệt Y.
Đến lúc trời khuya Hiên Đế tâm vẫn bất định, không ngồi yên được trên ghế đệm chờ bên ngoài.

Ngài ấy cứ đi đi lại lại thỉnh thoảng lại lắng nghe xem động tĩnh phía bên trong giường ngủ của mình.
Cẩn Đề hầu hạ kê bên cũng nhìn ra được sự lo lắng cửa Hiên Đế.

Ngài ấy ngoài mặt thì tỏ vẻ ghét cay ghét đắng Nguyệt Y, nhưng trong lòng lại khác.
Một lát sau Tàu Thanh, Tàu nữ y nữ nhân đầu tiên của Đại Thịnh quốc được Hiên Đế ban phong danh ngự y vội vã đi ra.

Hiên Đế đôi mắt sắc lại nói:
- Ả ta sao rồi?
Tàu Thanh liền đáp lời:
- Sức khỏe của nàng ta khá yếu, cơ thể suy nhược, gân cốt không có sức.

Thêm nữa khí huyết của nàng ta rối loạn, cần phải có nhân sâm ngàn năm điều dưỡng để ổn định lại.
Hiên Đế nghe như vậy thì đáp:
- Quốc khố có hai cây nhân sâm ngàn năm của Trường Ninh tiến cống, cứ mang ra cho ả đi.
Tàu Thanh phì cười, Hiên Đế là đang tỏ ra chán ghét ngoài mặt nhưng trong lòng là đang lo lắng đến bất an.
- Vậy để ta đến quốc khố lấy nhân sâm về làm thuốc cho nàng ta.
Hiên Đế quay sang Cẩn Đề rồi lại nói:
- Ngươi đi theo lấy nhân sâm đi.
Cẩn Đề nhận lệnh cúi đầu đáp:
- Tuân lệnh Minh Thượng.
Nói rồi Tàu Thanh đứng lên lui ra ngoài nhưng đi được vài bước thì Hiên Đế lại nói:
- Khoan đã…
Tàu Thanh nghe lệnh liền dừng chân lại, người cúi xuống quay về hướng Hiên Đế nói:
- Còn chuyện gì sao?.
Hiên Đế bất giác nói:
- Ả là nữ nhân có phu quân rồi, gọi một tiếng phu nhân.
Tàu Thanh khá ngạc nhiên trước lời nói của Hiên Đế.

Hôm nay ngài ấy lại chú trọng vị danh xưng hô thì cũng thật lạ.


Xem ra nữ nhân xấu xí bên trong với ngài ấy có một mối quan hệ khá đặc biệt.
Sau khi Tàu Thanh rời đi.

Hiên Đế lặng lẽ một mình đi vào phía trong.

Trên giường là Nguyệt Y đang nằm ngủ say, cạnh giường còn có Yên cô cô ở bên cạnh chăm sóc cho nàng ta.

Thấy Hiên Đế đi vào Yên vội quỳ xuống hàng lễ với Hiên Đế.
- Thảo dân tham kiến Minh Thượng.
Hiên Đế bước gần đến giường, ngồi xuống cạnh Nguyệt Y ánh mắt lo lắng nhìn nàng ta, giọng lạnh đi nói:
- Chủ tớ hai người thật khéo trốn bổn quân thật…
- Sao rồi? chuyến trốn chạy của hai người vui vẻ chứ?
Yên cô quỳ bên dưới biết là Hiên Đế đang nói chuyện với bà ta, lời nói mang nhiều hàm ý chỉ trách liền cúi đầu đáp lời:
- Bẩm Minh Thượng… Tiểu thư bạc phước xin người tha thứ mở một con đường sống.
Hiên Đế ánh mắt vẫn không rời khỏi Nguyệt Y giọng vẫn lạnh như thế nói tiếp:
- Ngươi trước giờ gọi ta là cô gia.

Tiểu thư của ngươi đã gả cho ta từ nay phải gọi một tiếng phu nhân.

Chẳng lẽ ngươi không biết cách xưng hô sao cho đúng hay sao? Có cần ta cho ngươi đến Sự Vụ phủ học lại cách xưng hô không?
Yên cô nghe vậy thì khá lo lắng.

Sự Vụ phủ trong Cung nghe nói là nơi dùng để tra hình cung nhân, hình cụ tàn khốc, kẻ còn mạng đi ra cũng phải chịu cảnh tàn phế suốt đời.


Giọng lắp bắp nói:
- Nô… Nô tỳ biết tội.

Xin Minh Thượng tha tội.
Hiên Đế sắc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt cứ nhìn Nguyệt Y giọng lại trầm trầm vang lên:
- Ngươi lui ra đi.
Yên cô nghe lệnh liền tạ ơn không truy tội với Hiên Đế rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Hiên Đế và Nguyệt Y.

Một bên mặt của nàng ta đầy vết sẹo, cả người gầy gò xanh xao, hơi thở nóng rát.

Khiến cho Hiên Đế đau nhói lòng.

Đường đường là Vua một nước, trên vạn người, quyền uy bậc nhất, nhưng lại không thể lo được cho thê tử, để nàng ta lưu lạc bên ngoài, xanh xao gầy yếu.
Tàu Thanh chẳng phải cũng đã nói Nguyệt Y huyết mạch suy nhược hay sao? Người mà chỉ còn lại một nữa gân cốt thì sao không suy yếu được.
Hiên Đế nhẹ nhàng sờ lên mặt của Nguyệt Y giọng nhỏ đi nói:
- Là ngươi cho là bổn quân vô dụng nên tự bỏ đi.

Bây giờ thì chắc ngươi hối hận lắm phải không? Không sao chỉ cần ngươi quay lại bổn quân tha thứ hết cho ngươi..