Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 42: 42: Yêu Quá Hóa Hận





Lời của Ái Diệp lúc này làm cho Ái Thận Di như muốn nổi điên lên.

Nghĩ tới mấy từ mềm mại của Ái Diệp nói vừa nãy như "chiều chuộng", "yêu thương" với cùng một nam nhân khác.
Cảnh tượng thê tử kiều diễm mà lão ta yêu thương bấy lâu lại nằm trong vòng tay của Bửu Thạnh Quan khiến cho cơn ghen của Ái lão bùng lên.

Lão ta quay lại ánh mắt tràn đầy giận dữ tát một cái thật mạnh vào mặt của Ái Diệp.

Làm cho nàng ta ngã bật xuống đất.
Ái Diệp lại bị đánh, nàng ta lúc này cũng chẳng hề sợ lão đầu Ái Thận Di nữa ánh mắt căm hận ném về phía lão ta.

Giọng lại nói:
- Lão đánh ta đi, đánh ta chết đi.


Nếu không lão có nhốt ta bao lâu thì ta cũng sẽ trốn đi.

Bửu Thạnh Quang không đưa ta đi thì… Thì sư phụ hắn lão Vô Không cũng sẽ đưa ta đi.
Bàn tay của Ái Thận Di lúc này co lại thành nắm đấm, cơn tức giận khiến nắm tay lão ta cũng run lẩy bẩy theo.

Thê tử tốt của lão không chỉ quyến rũ một mình Bửu Thạnh Quan mà còn mê dụ luôn cả lão trụ trì Vô Không tu hành không tranh với đời.
Thảo nào mà đêm hôm ấy lại bắt gặp thầy trò cả hai đánh đấm nhau chỉ để giành thê tử của lão.

Nữ nhân này đúng là quá thất tiết.
Ái Thận Di càng nghĩ càng hận lao người đến bóp lấy cổ của Ái Diệp muốn giết nàng ta, giết kẻ *** phụ thất tiết.
- Chết đi… Tiện phụ… Tiện phụ… Ngươi đúng *** phụ mà quyến rũ hết nam nhân này đến nam nhân khác ngươi có còn xem người phu quân như ta còn sống không?
Vừa gào lên vì tức giận vừa siết chặt lấy cổ của Ái Diệp đến nghẹt thở, hai tay nàng ta cố quơ quào muốn đẩy Ái Thận Di ra.
Kẻ đã bước vào tuổi ngũ thập như Ái lão thì tay chân cũng đã yếu đi nhiều, lại nhiều năm đèn sách thư sinh thì vốn là yếu đuối, dùng sức một chút cũng đã run rẩy, thật chất không đủ sức siết cổ Ái Diệp được.

Gặp Ái Diệp phản kháng mạnh mẽ với sức của nữ nhi trẻ tuổi đã có thể đẩy được Ái Thận Di ngã bật ra phía sau.
Ái lão ngã bật ra phía sau lão ta đau khổ tay đấm mạnh lên đất trách sao kẻ đèn sách lại quá yếu ớt bình thường trói gà đã không nổi thì bây giờ làm sao mà giết nổi *** phụ.
Ái Diệp ho sặc sụa sau cái siết cổ chết hụt của Ái Thận Di.

Nàng ta bây giờ thấy Ái lão yếu ớt như thế thì bật cười, rồi loạng choạng đứng lên.
- Ha ha ha…Lão thật vô dụng mà, cả giết ta để giữ tôn nghiêm cho mình còn không nổi, làm sao ngăn cản ta và Bửu Thạnh Quan ở bên nhau chứ? Phế vật, lão phế vật…
Ái Diệp lúc này chỉ còn lại một nỗi hận Ái Thận Di nên nàng ta cố ra sức sỉ nhục lão ta.

Nhìn lão ta đau khổ bất lực nằm trên nền đất Ái Diệp cảm thấy vui lắm.


Giá mà lúc nàng ta mang thai cũng có đủ can đảm chống lại lão thì có lẽ nhi tử của mình đã giữ được rồi.
Vừa chua chát vừa tỏ ra khinh khi Ái Diệp loạng choạng đứng lên, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn Ái Thận Di một cái, nhếch miệng cười rồi bỏ đi.

Lần này nàng ta đi là sẽ không bao giờ quay về bên cạnh lão thất phu tồi này nữa.

Nghe giọng cười nhạo của Ái Diệp, Ái Thận Di như điên lên trong đầu chỉ còn một nỗi hận thù là làm sao? Làm sao để cho ả *** phụ trước mặt một bài học thích đáng vì dám động vào sĩ diện của nam nhân.
Lão ta chợt nhớ lại từng nhìn thấy lão đầu Vô Không ở kỹ viện đã ăn một cây cỏ lạ.

Sau khi ăn xong thì có sức mạnh hơn người, đánh cho Bửu Thạnh Quan còn nữa mạng sống.
Lúc cứu Ái Diệp lão ta còn cố tình nhặt vài nhánh cỏ rơi trên nền đất, định là giữ lại trước rồi tính sao.
Cơn giận ghen tuông đã che mờ lý trí khiến cho Ái Thận Di quyết đồng quy vô tận với Ái Diệp nên chẳng suy chẳng nghĩ nữa mà lấy ra hai ba nhánh cỏ ra ăn ngay.
Cỏ Tuyết Thủy dược tính mạnh mẽ hòa nhanh vào cơ thể, chỉ một lát sau thì Ái Thận Di cả người nóng ran lên, huyết mạch thông suốt chạy dọc hết tay chân.

Cơ thịt nổi lên, sức mạnh cuồn cuộn cảm nhận thấy rõ.
Lão ta liền đuổi theo sau Ái Diệp, tay chân linh hoạt bước vài bước là đã đuổi kịp nàng ta.

Ái Thận Di vươn cánh tay to cứng đầy sức mạnh ra nắm lấy Ái Diệp lôi nàng ta trở vào con đường nhỏ vắng vẻ.

Một tay nâng nàng ta hỏng lên khỏi mặt đất, tay bấu chặt vào lồ ng ngực của Ái Diệp.
Ái Diệp lúc này quá sợ hãi bởi đôi mắt của Ái Thận Di hằn lên gân máu đỏ rực, người căng ra như quái vật.

Nàng ta vùng vẫy kêu gào lên trong cơn hoảng loạn tột độ:
- Á aaa… Ái Thận Di thả ta ra… Thả ta ra đồ quái vật…
Tai của Ái Thận Di đã không còn nghe được âm thanh nào nữa, trong đầu chỉ toàn là cảnh Ái Diệp mềm mỏng, lả lướt với tên Bửu Thạnh Quan.

Trước mắt chỉ còn là cảnh xuân mộng của thê tử mình và tên lão đầu giả sư Vô Không kia.
Rắc…
Ái Thận Di với sức mạnh của cỏ Tuyết Thủy đã một tay bẻ gãy lồ ng ngực nhỏ bé của Ái Diệp.

Mắt mũi và tai của nàng ta xuất huyết chết ngay tức khắc..