Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 96: 96: Sao Đêm






Cơn gió không chỉ thổi bay không khí ngột ngạt trong phòng, mà còn thổi bay sự mệt mỏi của Lam Thy sau một ngày dài làm việc.

"Dễ chịu quá Khải Hựu.

Anh có muốn nghe nhạc không.

Em mở cho anh nghe nhé.

Anh thích bài gì? Bài Why not me anh hay nghe nhé.

"
Khải Hựu của cô là người lính không quân có một tâm hồn nghệ sĩ, bay bổng.

Thể loại nhạc gì anh cũng thích nghe.

Từ nhạc quê hương, Âu Mỹ, nhạc Hoa, Hàn, Nhật! tất tần tật mọi thế loại, chỉ cần giai điệu du dương, dễ nghe.

Hồi Why not me mới ra mắt, anh vừa tình cờ nghe được một lần liền nghiện luôn, trở về liên tìm mua đĩa, ngày ngày mở nghe.

Ngặt nỗi, anh thích nghe nhạc như vậy lại sở hữu giọng ca chả hay tẹo nào.

Nói ra sợ anh sẽ buồn nhưng thật sự là giọng anh rất giống vịt kêu.

Chờ giai điệu mở đầu trầm trầm của ca khúc vang lên, Lam Thy đi lấy nước ấm lau người cho anh, nhẹ nhàng từng chút một, thành thục cứ như đây đã là một công việc thường ngày của cô.

Cô lại tiếp tục nói chuyện với anh: "Hôm nay anh thấy thế nào? Có khỏe hơn không?"
"Hôm nay em vừa ký hợp đông mới đấy, trị giá gần ngàn tỷ "Mà mấy ngày nữa em phải đi Singapore, khoảng một tháng mới về.

Tạm thời không thể tới thăm anh được rồi.

Em sẽ nhớ anh lắm đấy.

Anh có nhớ em không?"
"Em nói trước là anh phải nhớ em đấy nhé.

Không em sẽ giận cho anh biết"
Từ đầu tới cuối vẫn chỉ có một mình cô nói chuyện, Khải Hựu chẳng hề đáp lại.

Nhưng Lam Thy biết, anh chỉ không thể nói được mà thôi, vẫn có thể lắng nghe cô nói!

Đêm nay, trời đặc biệt trong vắt, không một gợn mây.

Cả một bầu chỉ chít vô vàn vì sao lấp lánh, y hệt một tấm vải lớn gắn đầy những viên kim cương nhỏ li ti, trông rất đẹp mắt.

Hồng Lạc nằm ngửa mặt lên trời, tay giơ lên như muốn bắt lấy dải tinh tú cao vời vợi kia.

Cô trâm giọng đề nghị: "Cậu kể tớ nghe chuyện cậu và ông Thiếu tướng kia quen nhau đi"
Cô đã muốn hỏi từ hôm trước rồi mà chưa kịp hỏi Hạ Lâm đã đi theo Đình Thiên mất tiêu rồi, làm cô cứ phải nín nhịn mãi cho tới bây giờ.

Hạ Lâm nằm kế bên, phóng ánh mắt về phía bầu trời lung linh, hoài niệm kể: "Năm gặp Đình Thiên, tớ mới học lớp năm.

Hồi ấy tớ nhát lắm, chuyên gia bị bạn học bắt nạt.

Còn thường xuyên bị đám nam sinh hư hỏng học cấp hai trường bên trấn tiền, nếu không đưa tiền, sẽ bị đánh.

Mà tớ làm gì có tiên đưa cho bọn chúng.

Nên lần nào cũng bị đánh"
Một lần, cô được một anh mặc quân phục giải vây.

Thấy người ta siêu quá, thế là mặt dày nài nỉ nhận mình làm học trò.

Ban đầu Đình Thiên cũng khó tính lắm, một hai không nhận.

Cô phải giở hết các chiêu năn nỉ ra, anh mới đồng ý.

Nhiều lúc cô cứ nghĩ, có thể anh là do Chúa mang đến bên cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô.

Từ khi biết anh, cô học được cách mạnh mẽ, cứng rắn, kiên cường.

Ai đánh cô, cô đánh lại.

Ai làm cô đau một, cô trả tận mười.

Từ đó, không còn ai dám bắt nạt cô nữa.

Bóng đêm vây quanh tuổi thơ cô bao nhiêu năm, cứ như vậy dần dần bị đẩy lùi.

Cơn gió nhẹ lướt qua sân thượng hất bay những sợi tóc mai màu hồng phấn của Hồng Lạc.

Cô vuốt vuốt chúng xuống, nghiêng đầu qua, tò mò hỏi: "Tớ hỏi nhé.

Đình Thiên tốt như vậy mà trước đây cậu không hề động lòng sao?"
Cô vốn tính hỏi vì sao Hạ Lâm lại thích Đình Thiên.

Nhưng sau khi nghe Hạ Lâm kể giai thoại quen nhau mười hai năm của hai người họ.

Cô cảm thấy câu hỏi đó không cần thiết nữa.

Gặp người đàn ông tốt như vậy mà không thích thì chắc chắn trái tim người đó bị chó tha đi rồi.

"Động lòng kiểu gì?"
Hạ Lâm tằng hắng: "Người ta hơn tớ cả tám tuổi.

Khi tớ chỉ là một con nhóc, người ta đã thành thanh niên rồi, thích thế quái nào được.

Hơn nữa, sau khi vào cấp hai tớ gặp Trân Cao Danh.

Anh ta quan tâm, đối xử với tớ rất tốt! Cho nên, thế giới của cô lúc đó chỉ vây quanh Trần Cao Danh.

Làm sao có chuyện xuất hiện tình trạng "điện giật" giữa cô và Đình Thiên được.

Hồng Lạc chậc chậc lưỡi, ra chiêu triết lí, kết luận: "Tớ hiểu rồi.

Tóm lại là đường tình duyên của cậu và Đình Thiên bị cái bia chắn mang tên Trân Cao Danh họ hàng lão Sở Khanh kia chắn ngang, mới chậm trễ cho tới bây giờ"
Hạ Lâm bật cười, không cho ý kiến.

Cô cũng rất muốn biết, nếu ngày xưa cô không biết Trân Cao Danh thì liệu có yêu Đình Thiên từ sớm không.


Hồng Lạc lật người lại, nằm úp bụng để nhìn Hạ Lâm dễ hơn.

Tiếp tục đề tài: "Thế còn Đình Thiên, anh ta đã từng yêu ai chưa?"
"Chưa.

Nhưng có một cô thanh mai"
"Gì?"
Hồng Lạc như bắt trúng tần số, ngồi thẳng người dậy.

Vẻ mặt cực kỳ hóng hớt: "Còn có thanh mai hả? Mau kể tớ nghe xem, cô ta là người như nào? Tên gì?"
Hạ Lâm cũng ngồi dậy, chứ nhìn con bạn từ dưới nhìn lên mỏi mắt quá.

Cô ngồi xếp bằng, chẹp miệng liệt kê: "Tên: Hà Kiều Giang.

Gia cảnh: Tiểu thư nhà họ Hà danh giá, hiển hách.

Có nhan sắc.

Có trí tuệ.

Nghề nghiệp: Từ nhỏ đã vào quân đội, cấp bậc Thượng tá, còn chức vị thì không rõ.

Độ yêu thích: Rất được lòng mẹ Đình Thiên.

Hết!"
Hồng Lạc xoa cảm, cảm thần: "Có lí lịch khủng phết nhỉ.

Còn trẻ mà đã lên tới quân hàm Thượng tá, không phải dạng vừa đâu.

Người như vậy mà Dương Đình Thiên không thích sao?"
"Không có.

Thầy ấy khẳng định với tớ là thế"
"Cậu tin?"
Hồng Lạc nheo mắt hoài nghi.

Hạ Lâm nhún vai: "Tại sao lại không? Thầy ấy chả có lí do gì để lừa dối tớ cả"
Một người có điều kiện vô cùng tốt như Đình Thiên, có khối tiểu thư cành vàng lá ngọc xếp hàng chờ muốn gả cho anh.

Anh cần gì phải dây dưa với cô làm gì.

Nếu anh là người chỉ lo công danh, thì đã chọn Kiều Giang từ lâu rồi.

Còn vứt hết thể diện, mặt dày ở đây theo đuổi cô sao.

Hồng Lạc ngẫm nghĩ thấy bạn nói cũng có lí.

Người đàn ông vừa có xuất thân cao quý, đẹp trai lại tài giỏi như vậy chỉ có phụ nữ muốn lừa dối anh ta chứ anh ta đâu cần phải làm trò đấy.


"Cơ mà, có thanh mai thì gay đấy.

Điểm mấu chốt ở đây là, Dương lão bà thích bà chị kia.

Thông thường trong phim mà có mấy tình tiết máu chó thể này thì chín chín phần trăm là nữ chính khó qua ải rồi.

Cậu chắc chắn muốn đi qua đoạn đường chông gai này chứ?"
Hồng Lạc vừa phân tích vừa lo ngại nhìn bạn.

"Tất nhiên.

Khi quyết định đối diện với tình cảm của mình, tớ đã sẵn sàng chiến đấu rồi Hạ Lâm tự tin gật đầu.

Hơn nữa, cô không phải chỉ có một mình.

Bên cạnh cô có Đình Thiên khích lệ và cả ông nội của anh ủng hộ nữa cơ mà.

Cô tin, rồi sẽ có ngày "nước chảy đá mòn".

Quý bà xinh đẹp sẽ tiếp nhận cô thôi.

Thấy con bạn có chiều hướng tích cực thế này, Hồng Lạc không biết nên mừng hay nên lo nữa.

Ngưỡng cửa cao ngất nhà họ Dương đâu phải ai cũng có thể bước qua.

Liệu người nhà Đình Thiên có chấp nhận một người con dâu như Hạ Lâm? Cô đặt tay lên vai Hạ Lâm, chân thành khích lệ: "Nếu cậu đã nói vậy thì tớ ủng hộ cậu.

Hãy làm những điều cậu muốn, tớ sẽ luôn bên cậu bất cứ hoàn cảnh nào.

"
Hạ Lâm mỉm cười.

Không hổ là chị em tốt của cô.

Đời này điều cô làm đúng nhất chính là quen được Hồng Lạc và mấy người Minh Tường.

.