Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 87: 87: Thoát Nạn






Trước mắt Đình Thiên lúc này là một hiện trường hỗn loạn.

Người qua đường dừng lại xem rất đông, xe cảnh sát nhấp nháy đèn báo hiệu, xe cứu hoả, xe cứu thương bật còi inh ỏi, một vòng lại một vòng vây kín lấy hiện trường.

Nhốn nháo cực kỳ.

Anh tách đám đông ra, vội vàng đi vào bên trong, phá hàng rào phong tỏa, đi thẳng tới gần đống sắt vụn đen xì xì vừa được đội cứu hỏa dập tắt vẫn còn bốc khói.

Mùi cao su và nhựa cháy xông thẳng lên mũi, rất khó chịu.

Đầu đường phía đối diện, xe của Đình Lập vừa chạy tới.

Sau khi Hạ Lâm đi một lúc, anh cũng tạm biệt Vệ Quân về luôn.

Đám đông chiếm hết đường đi lối lại, xe hơi tạm thời không thể đi qua được.

Nhìn một màn nhốn nháo trước mặt, anh nhíu mày hỏi tài xế: "Chuyện gì vậy?"
"Dạ thưa, hình như vừa xảy ra tai nạn"
Tài xế báo cáo.

"Xuống xem thế nào"
Anh mở cửa đi xuống.

Đằng nào thì trong thời gian ngắn đường vẫn chưa thông, ngồi trên xe chờ rất nhàm chán.

Hai vệ sĩ ngôi hàng ghế sau cùng thấy anh đi xuồng, cũng vội vàng xuống theo bảo vệ.

Hai người họ nhanh chân đi lên phía trước mở đường, Đình Lập đi theo sau.

Họ đi thẳng tới trung tâm nơi xảy ra chuyện.

"Hạ Lâm, em đâu rồi?"
Vừa đi vào tới vòng trong cùng nhất, Đình Lập đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo sự lo lắng.

Anh ngẩng đầu đưa mắt tìm, hình ảnh thân quen của Đình Thiên rơi vào tầm nhìn của anh.


"Anh Cả?"
Đình Lập sửng sốt, tự hỏi sao anh ấy lại ở đây, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Không chần chừ, anh sải bước đi về phía Đình Thiên.

Chưa kịp đi tới, đã có người quát: "Này anh kia, làm gì vậy hả? Mau ra ngoài đi cho chúng tôi làm việc.

"
Ra là thấy có người tự ý xông vào trong, vị đội trưởng đội cảnh sát không vui lớn tiếng, theo sau ông ta còn có hai đồng chí mặc cảnh phục đi tới chặn đầu.

Đình Thiên vẫn giữ được bình tĩnh nhìn ông ta, nói: "Xin lỗi đã làm phiên.

Nhưng người điều khiển chiếc xe này là bạn gái của tôi.

Các ông thấy cô ấy đâu không?"
Bạn gái? Đình Lập sửng sốt.

Bạn gái của Đình Thiên là ai? Nghe anh nói vậy, vị đội trưởng kia bày ra ánh mắt thông cảm, không đuổi anh đi nữa, giọng nói tự nhiên cũng dịu dàng xuống không còn gay gắt: "Chúng tôi đang tiến hành dỡ chiếc xe lên tìm người, vẫn chưa thấy người điều khiển xe đâu"
"Tôi cũng tìm"
Đình Thiên thấp giọng, bước chân đi nhanh tới đống sắt vụn chưa nguội hẳn, toan dùng tay cao.

Hai bàn tay to lớn đầy vết chai vươn ra, ngày khi sắp chạm vào miếng sắt trước mặt, lại bị ai đó ngăn lại: "Anh"
Đình Thiên nhíu mày nhìn đối phương, thoáng ngạc nhiên: "Sao lại là em?"
"Điều này em phải hỏi anh mới đúng.

Anh đang làm gì ở đây? Đầu anh vừa bị đập vào đâu sao.

Không biết trước mặt đây là một đống sắt còn nóng sao.

Thứ kim loại này chưa nguội, động vào sẽ bị bỏng nặng, thậm chí là hỏng luôn tay không thua kém gì bị lửa phỏng.

"Không phải việc của em.

Tránh ra cho anh"
Đình Thiên không quan tâm lắm vì sao em trai anh ở đây, hất tay Đình Lập ra, tiếp tục ý định điên rõ của mình.

Đình Lập trừng mắt, thật sự không hiếu ảnh trai mình bị cái gì.

Não bộ anh nhanh chóng suy tính, võ công của anh không bảng Đình Thiên, vậy nên nếu anh ấy vẫn cố chấp làm cái việc ngu dại tự hại mình may, anh sẽ đánh ngất Đình Thiên rồi đem người về.

"Thầy! "
Đúng lúc chỉ còn năm phân nữa là tay Đình Thiên chạm vào khối sắt đen xì trước mặt, sau lưng hai người vang lên giọng nói nữ tính, thều thào.

Chỉ một tiếng gọi ngắn ngủn yếu ớt, lại có sức kéo Đình Thiên như từ trong bóng tối đi ra.

Anh dừng động tác, quay phắt đầu lại tìm kiếm người vừa gọi mình.

Đình Lập ngây người, cũng quay lại tìm.

Cách nơi hai người đứng vài mét, một thân hình nhếch nhác, tàn tạ, chân tay đều trầy xước toé máu đứng gần như không vững, vậy mà vẫn cố mỉm cười đầy cuốn hút.

Nào có ai biết, nụ cười ấy là chút gắng gượng cuối cùng của cô.

Một nụ cười hiện ra, cơ thể đã không còn sức chịu đựng, cứ thế đổ ngã xuống!
"Hạ Lâm! Anh em Đình Thiên cùng vọt tới.

Nhưng chỉ có một người kịp thời đỡ được cô.

"Hạ Lâm, em sao rồi?"
Đình Thiên ôm cô trong lòng, hốt hoảng gọi cô.


Cạnh đó, có người hụt hẫng, thu cánh tay lơ lửng trong không trung trở về.

Chỉ một tình tiết này, cũng đủ để anh kết luận, người gặp tai nạn là Hạ Lâm.

Nhưng tại sao? Sao bỗng dưng cô lại gặp tai nạn.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Nửa giờ trước anh và cô vẫn đang nói chuyện bình thường.

Hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp hiện lên trong đầu Đình Lập, nhưng anh đủ lý trí để nhận ra, giờ nên làm gì: "Mau gọi xe cấp cứu tới đây.

Nhanh lên!"
Anh giục vệ sĩ.

Mà vị đội trưởng cảnh sát kia lúc này đã nhận ra Đình Lập, sửng sốt trợn cả mắt.

Một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới, Đình Thiên bể cô lên băng ca, rồi cùng lên xe cấp cứu theo cô đến bệnh viện.

Bánh xe lăn nhanh, cùng với đó là tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên xin đường với tần suất thân tốc, giống như nó đang sốt ruột thay chỗ Đình Thiên vậy.

Trước những con mắt của người đi đường, chiếc xe cứu thương mang Hạ Lâm đi xa khỏi nơi tử thần nữ này.

Có một người, lặng lẽ nhìn theo chiếc xe cấp cứu một lúc mới thu lại ánh mắt.

Trước khi trở lại xe, anh nói với vệ Sĩ của mình: "Điều tra xem đã xảy ra chuyện gì"
Một bên nhân viên cấp cứu kiểm tra tình trạng cô.

Một bên Đình Thiên nắm lấy tay cô, im lặng, không nói gì.

Đợi tới khi nhân viên nọ kiểm tra xong, anh mới lên tiếng hỏi: "Cô ấy thế nào?"
Cô y tá trẻ nọ đáp: "Theo kiểm tra sơ bộ thì không có đề gì nghiêm trọng, tim đập ổn định.

Những vết thương trên người không đáng ngại.

Còn có bị nội thương hay không, phải chờ bác sĩ khám lại mới biết được.

"
Trả lời xong còn bẽn lẽn nhìn trộm Đình Thiên, mặt tự nhiên đỏ bừng bừng.

Trời ạ, người đàn ông này đẹp trai quá, còn rất chu đáo nữa.

Cô gái này thật có phúc! Đình Thiên chưa kịp thả lỏng lại nghe vế sau, trái tim lại căng thẳng đập loạn.

Anh nắm lấy tay cô, thầm cầu nguyện.


Hy vọng cô không bị nội thương gì!
Sau nửa giờ kiểm tra, Hạ Lâm đã tỉnh lại.

Bác sĩ kết luận, đầu cô bị va đập nhẹ, không vấn đề gì, sáng mai có thể xuất viện.

Đình Thiên giờ mới dám thở phào.

Lần này cô thật sự đã dọa chết anh rồi.

Dù vậy, anh vẫn không thấy an tâm, một mực gọi Thiệu Huy tới kiểm tra cho cô lần nữa.

"Đã kiểm tra mọi ngóc ngách não bộ, mọi dây thần kinh, mọi tế bào, không có chuyện gì đáng ngại cả.

Cô ấy vẫn rất lành lặn.

Cậu đã yên tâm chưa?"
Bác sĩ Huy thông báo kết quả với giọng xỉa đểu.

Anh thân là Thượng tá, tiến sĩ, bác sĩ trưởng khoa nội ngoại thương của Cục an ninh nội địa.

Vậy mà hết lần này tới lần khác bị cái tên này bắt tới khám bệnh vớ vẩn cho vợ tương lai của cậu ta.

Đúng là xúc phạm trình độ nghề nghiệp của anh quá mà.

Đình Thiên chẳng thèm để ý tới sự bức xúc của bạn, anh cực kỳ nghiêm túc, gật đầu "Ừ" một tiếng.

Rồi bỏ qua Thiệu Huy, tiến tới giường bệnh, ngồi xuống ghế, xoa đầu Hạ Lâm đau lòng hỏi: "Thấy khó chịu ở đâu không?"
Hạ Lâm khẽ lắc đầu: "Em không sao.

Thầy không cần phải làm phiền bác sĩ Huy đâu"
"Không phiền.

Là bác sĩ, cứu chữa khám bệnh cho bệnh nhân là trách nhiệm của cậu ta".