Vừa vô tình bỏ rơi anh ta có một lần mà đã trả thù cô phát thảm rồi.
Cô cần phải về nhà tĩnh tâm nghiên cứu làm sao tránh được đòn trả thù của Đình Lam Nhi, nếu cô ta thật sự ra tay.
Cô đứng dậy, không may bước nhanh quá vấp vào chân bàn.
Đình Lập thấy cô sắp ngã, nhanh chân vòng qua đỡ.
Đỡ thế nào, Hạ Lâm lại rơi hẳn vào trong vòng tay Đình Lập luôn.
Khoảnh khắc này, khoảng cách cơ thể hai người bằng không.
Khuôn mặt kiều diễm phóng đại không chút sai sót của Hạ Lâm trước mắt, mùi trầm hương dịu dàng, thanh nhã mà quyến rũ từ cơ thể cô phả vào cánh mũi anh khiến trái tim vốn luôn bình ổn hãng đi một nhịp.
Đình Lập đơ người toàn tập, quên cả chớp mắt.
Cứ bất động thế mãi thôi.
Hạ Lâm sau khi bình ổn lại mới nhận ra Đình Lập đã cứu mình.
Cô âm thầm cảm tạ trời đất: "Cảm ơn anh.
Có thể thả tôi ra được rồi"
Chẳng có gì đáp lại cô.
Hạ Lâm thấy thể ngước lên nhìn, mới nhận ra biểu cảm của đối phương có gì đó không đúng.
Cô không ngần ngại vươn tay vỗ nhẹ vào mặt ảnh, kiểu như mình là chị cả của người ta rồi, nhắc lại: "Thứ trưởng Dương, anh có thể buông tôi ra được rồi"
Cảm giác u mê trong thiên đường bị kéo về hiện thức là trải nghiệm lúc này của Thứ trưởng Dương trẻ tuổi tài cao.
Anh giật mình hoàn hồn.
Nhận ra tình huống giữa hai người cực kỳ ám muội, Đình Lập vội vàng buông cô ra, nhìn đi nơi khác: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi"
Giọng nói trầm ổn, dứt khoát mọi khi nay bỗng thiếu đi một phân tự tin.
Trên hai gò má tuyệt hảo còn hơi nong nóng.
Chẳng qua là ban đêm nên ánh đèn không đủ sức làm nổi bật được qam hồng nhẹ nhàng ấy.
Bằng không, Hạ Lâm đã nhìn thấy rồi.
"Không sao, chỉ là vô tình thôi mà, tôi không để ý đâu.
Tôi còn phải cám ơn anh ấy chứ" Hạ Lâm cười.
Là anh giúp cô mới không cẩn thận va chạm, cô sẽ không vô lý tới mức không phân biệt được đúng sai.
"Nên làm thôi.
"
Đình Lập chẳng còn biết nói gì hơn.
Anh vẫn chưa điều hòa được nhịp đập.
"Vậy tôi đi trước nhé.
Nhờ anh nói Vệ Quân một tiếng giúp tôi “
Cô nói đi là đi, một giây cũng không nán lại.
Trước khi đi còn không quên nháy mắt một cái.
Đình Lập cũng không ngăn lại, cứ như vậy tĩnh lặng nhìn cô đi xa dân.
Mọi cảm xúc đều được khóa chặt dưới ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch như lớp băng lạnh giá ở Bắc Cực!
Tra chìa khóa vào ổ, Hạ Lâm điều khiển xe rời khỏi Lâm Viên Cảnh.
Chiếc xế lao vun vút trên đường, không ngần ngại xé toạc màn đêm trước mắt, soi sáng một khoảng không gian mà nó đi qua.
Vừa điều khiển xe, Hạ Lâm vừa bật nhạc lên nghe.
Một bản nhạc đồng quê đủ sức thanh tấy đầu óc nhão nhoẹt của cô lúc này.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay đối với cô mà nói được gói gọn trong hai từ: Mệt mỏi! Cô thề, sau này sẽ không bao giờ nhận bất cứ lời mời nào từ đám đàn ông trong làng cực phẩm nữa.
Quanh họ có quá nhiều "cây si".
Vẫn là ở bên cạnh Đình Thiên thoải mái nhất.
Mặc dù bên cạnh anh cũng có một thanh mai, còn là một đối thủ nặng ký, nhưng đó mới thật sự là chiến trường của cô.
Còn phụ nữ của mấy người đàn ông khác, cô có xử lý được thì cũng là lãng phí chất xám một cách oan uổng, không được tác dụng gì.
Đang chạy xe, điện thoại cô réo chuông.
Nhìn số người gọi tới, Hạ Lâm không giấu được nụ cười tươi, sự lạnh giá, mệt mỏi trong cô lúc này mới tan biến triệt để.
"Thiếu tướng Dương, gọi em có việc gì không?"
"Không có việc không được gọi em sao.
" Ai đó đáp lại.
Tiếng động cơ lọt vào tai, anh hỏi: "Em đang ở ngoài đường?"
"Em mới đi sinh nhật bạn về"
Cô rất thành thật khai báo.
Chỉ là không có nói ra tên của người bạn kia thôi.
Đình Thiên coi như đã tiếp nhận tin tức xong, dặn dò: "Lái xe cẩn thận"
"Em biết mà"
Hạ Lâm tự tin thiếu điều vỗ ngực khẳng định.
Nhìn thấy đằng trước có một đám đông đang bu lại giữa đường, có cả xe cảnh sát giao thông.
Hình như là vừa có vụ tai nạn xảy ra.
Hạ Lâm giảm tốc độ, đạp chân phanh, cho xe chạy chậm lại.
Nhưng, sao thắng không ăn rồi? Mặt cô biến sắc, thử đạp thêm mấy cái, vẫn không ăn.
Xe vẫn chạy vun vút như cũ, sắp chạy đến đám đông tới nơi rồi.
Trong lòng Hạ Lâm có tiếng rơi lộp bộp.
Xong rồi! Thắng xe có vấn đề! "Hạ Lâm? Em sao vậy?"
Thấy cô mãi không nói gì.
Anh hỏi.
Gô đang lo xử lý tình huống đến quá bất ngờ này, còn đâu tâm trí nghe điện thoại.
Cô nhấn còi liên tục báo hiệu, nhưng tình huống đến quá nhanh, đám đông nhất thời không thể tản hết kịp.
Hạ Lâm khi nhấn còi cũng tự biết kết quả không được như mong muốn.
Cô bình tĩnh quan sát đường, cuối cùng mạo hiểm đánh tay lái rế qua ngã ba trước khi xe tông vào người vô tội.
Chiếc xe rẽ lối thành công.
Hạ Lâm còn chưa kịp hú hồn, hai mắt đã trợn to khi phía trước có một chiếc xe tải đang lao tới.
Ánh đèn pha sáng choang rọi thẳng vào mặt cô khiến nó càng trắng bệch hơn, tựa như lưỡi hái tử thân đến đòi mạng.
Sự sợ hãi nổi lên khuôn mặt xinh đẹp, rất rõ nét.
Hơi thở cũng đường như đứt đoạn từ đó.
Ngày sau đó, người ta thấy chiếc xe tải đi ngược chiều lao tới, đâm thẳng vào đầu xe của cô.
Chiếc xe Ferrari bị lực đẩy quá mạnh hất ra xa, lộn mấy vòng giữa đường, cuối cùng đập vào gốc cây cổ thụ mới dừng lại.
Thân xe móp méo không còn ra hình dạng gì.
Hạ Lâm không hiểu.
Rõ ràng khi nãy cô không thấy ánh đèn xe nào chiếu tới.
Sao lại mọc ra một chiếc xe.
Rốt cuộc, cô đã tính toán sai ở đâu? Chưa dừng lại.
Ngay sau đó chiếc xe nổ "Bùm"một tiếng, toàn thân xe nổ tung.
Lực nổ lớn một cách kì dị.
Các bộ phận xe bốc cháy văng tứ tung, thậm chí còn văng vào người đi đường.
Người dân chứng kiến cảnh đó, kinh hoảng đến nghẹt thở, mặt người nào người nấy trắng bệch, sợ run lẩy bẩy.
Khủng khiếp quá, còn đáng sợ hơn phim Hollywood.
Âm thanh kinh hoàng chết chóc ấy lọt qua loa điện thoại, Đình Thiên chấn động.
"Hạ Lâm.
Em có đó không? Mau trả lời tôi.
Anh cố liên lạc với cô.
Nhưng, cuộc gọi bị ngắt kết nối rồi.
Một dự cảm không lành ập đến.
Đình Thiên hoang mang tột độ chưa từng có.
Thường ngày, anh điều chỉnh cảm xúc rất tốt.
Cho dù đối diện với cái chết cũng rất bình thản, nhưng việc không liên lạc được với cô khiến anh phát điên, gần như không khống chế được cảm xúc.
Anh chạy đi, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho ai đó: "Kiểm tra camera trên tất cả các con phố cho tôi.
Tôi muốn biết vụ tai nạn xe hơi mức độ lớn vừa xảy ra là ở nơi nào.
Cho cậu năm phút.
"
Chắc chắn là cô đã xảy ra chuyện rồi.
Anh chỉ hy vọng cô không việc gì.
Tốc độ làm việc cấp dưới của anh rất nhanh, chưa đầy năm phút đã gửi tới những đoạn clip được cắt ra từ camera đường phố cho anh.
Căn bản là đồng chí kia không biết rõ mục đích của thủ trưởng là gì, nên anh ta chắt lọc ra năm vụ tai nạn gọi là có tầm cỡ gửi hết cho anh.
Đình Thiên mở máy tính trên xe, kiểm tra từng clip một.
Xem bốn cái đầu, anh đều có thể xuyên qua lớp kính đầu xe nhìn thấy người điều khiển xe.
Chứ đến cái cuối cùng thì chịu.
Cửa kính xe được dán film cách nhiệt chống xuyên thấu một chiều từ bên ngoài, nên dù anh có phóng to cỡ nào, cũng không thể nhìn thấy người bên trong xe là ai.
Nhưng, vừa nhìn vào biển số đầu xe, anh sững người.
Đó là xe Hạ Lâm.
Chiếc xe anh tặng cô từ năm năm trước.
Biển số này là ngày sinh của cô, chính anh đặt, sao có thể nhầm được.
.