Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 83: 83: Đình Lam Nhi






Có lễ vẫn còn hoảng sợ, nên khi đã được kéo lên bờ, cô gái vẫn nhắm tịt mắt hét a a không ngừng, chân tay còn khua loạn xạ.

Hạ Lâm đau hết cả đầu, bất đắc dĩ giữ chặt hai tay cô gái, quát: "A a cái gì, im lặng cho tôi.

Còn hét nữa là tôi ném cô xuống hồ thật đấy.

"
Cô gái giật mình.

Nhận ra có gì đó không đúng, bấy giờ cô nàng mới chịu hé mắt ra.

Sau đó, là một bộ dạng ngơ ngác hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, kiểu như: Đây là đâu? Tôi là ai? Sao tôi lại ở đây? Vô cùng ngốc nghếch! Bấy giờ Hạ Lâm mới thả cô nàng ra, lùi ra hai bước.

Mà Vệ Quân, vừa nhìn rõ khuôn mặt cô gái nọ, âm thầm đỡ trán.

Sao quả tạ của anh lại đến rồi.

Chẳng phải nói cô nhóc này đi dự sự kiện trình diễn thời trang ở bên New York mấy ngày nữa mới về à.

Sao chưa gì đã có mặt đây rôi? Còn có, anh đã dặn không được mời "con đỉa nhỏ"
này rồi.

Thế mà cô nhóc này vẫn biết đường đến đây? Anh chợt nhìn về phía Khải Nguyên bằng ánh mắt nghi vấn, đáp lại chỉ là một cái nhún vai tỏ ý vô tội, không biết gì của thằng bạn.

"Lam Nhi, em có sao không?"
Cùng lúc đó sau lưng cô vang lên một giọng nói nam tính, lo lắng.

Mà cô gái này vừa nhìn thấy người đó, lập tức nhào vào lòng người ta, khóc †u tu mè nheo: "Anh Hai, em sợ lắm, suýt nữa em đã ngã xuống hồ rồi.

Đều tại cô ta.

Là cô ta hại em suýt nữa bị ngã, anh Hai phải lấy lại công đạo cho em"
Lam Nhi chỉ tay vào mặt Hạ Lâm, lên án cô.


Khoé môi Hạ Lâm giật hai cái.

Tình huống gì đây? Tự ngã được cứu không cảm ơn thì thôi lại còn vu oan cho cô nữa là sao? "Lam Vũ, cô em gái này của anh có phải đầu óc có vấn đề rồi không?"
Cô khoanh tay, cao giọng.

Cô nghe nói nhà họ Đình ngoài cặp đôi song sinh Vũ - Thy ra thì còn có một cô con gái út, được cả nhà cưng chiều, nâng niu hơn trân bảo.

Vừa rồi cô ta gọi Đình Lam Vũ là anh Hai sao.

Vậy thì khả năng duy nhất cô ta chính là cô tiểu thư kia rồi.

Lam Vũ, Lam Thy đều là người hiếu đạo lý, có tầm nhìn rộng, phong phạm hơn người sao lại có một cô em gái bị điên như vậy? Không cần Hạ Lâm nói, Lam Vũ cũng thấy em gái mình vô lý.

Anh nghiêm mặt dạy bảo Lam Nhi: "Lam Nhi, không được ăn nói bậy bạ.

Nếu không có Hạ Lâm thì em đã ngã xuống hồ thật rồi, còn không mau cảm ơn và xin lỗi cô ấy"
Cái gì? Lam Vũ quen cô ta? Lam Nhi ngỡ ngàng.

Khi nãy Hạ Lâm gọi thẳng tên Lam Vũ, cô không để ý bởi anh quá nổi tiếng, không có cô gái nào trong thành phố này là không biết anh.

Nhưng Lam Vũ lên tiếng thì lại khác.

Cô căn bản không nghĩ tới anh lại dạy dỗ mình trước mặt nhiều người như vậy.

Từ trước tới này, cô làm sai chuyện gì anh cũng đều đứng ra bảo vệ mình.

Thế mà hôm nay, chỉ vì một câu nói của một đứa con gái không liên quan gì, anh lại nặng lời răn dạy cô.

Cô nghĩ mà tức, bao nhiêu uất ức đều đổ hết xuống đầu Hạ Lâm.

Không chỉ riêng Lam Nhi, mà ngay cả Vệ Quân, Khải Nguyên cũng bị xoáy cho ngơ ngác rồi.

Bọn họ là bạn thân vậy mà lại không biết Hạ Lâm và Lam Vũ quen nhau.

Qua thái độ của Lam Vũ thì không phải quen bình thường đâu.

Đám bạn tới dự tiệc còn chấn động hơn, trợn mắt há mồm sắp kéo xuống tận nách rồi.

Ai chẳng biết Đình Lam Nhi này là bảo vật trong tay Lam Vũ và cả nhà họ Đình.

Bất kể cô gây họa gì, Lam Vũ đều đứng ra dàn xếp mà không hề có một từ nặng lời với em gái.

Trong lòng anh, em gái là số một.

Vậy mà hôm nay Lam Vũ lại vì Hạ Lâm làm trái quy tắc của mình.

Xem ra lại sắp có kịch hay để xem rồi.

"Sao em phải xin lỗi, người phải xin lỗi là cô ta.

Vệ Quân là của em, ai cho phép cô ta dụ dỗ anh ấy.

Giữa những biểu cảm đặc sắc của mọi người, Lam Nhi tức tối quát.

"Hỗn láo.

Em nói vậy mà nghe được sao?"
Lam Vũ nhíu mày.

Cô em gái này của anh được chiếu nhiều quá sinh hư rôi? "Anh quát em.


Anh vậy mà lại quát em.

Em ghét anh.

Lam Nhi mím môi, oà khóc.

Lại nữa rồi.

Đám bạn Vệ Quân lắc đầu ngán ngẩm.

Hạ Lâm nghệt mặt, trong lòng cũng sáng tỏ.

Hóa ra là chậu hoa của Con Đỉa, thấy cô nói chuyện với anh ta nên nổi cơn ghen? Và không phải cô ta trượt chân ngã, mà là cố ý muốn đẩy cô xuống nước, nhưng không may lại "gậy ông đập lưng ông", tự làm mình mất mặt.

Nghĩ tới đây cô không khỏi rùng mình.

Vừa tới đã bị "vườn hoa"
của Trương Vệ Quân tấn công rồi, bảo cô làm sao có thể tiếp tục cho đến khi kết thúc bữa tiệc đây? Dám yêu dám hận là tốt, nhưng như vậy cũng quá manh động rồi.

Không thể bình tĩnh nói chuyện được sao? Chưa nói đã động tay động chân, lại còn đứng trước mặt nhiều người như vậy khóc lóc còn ra thể thống gì.

Thật không ra dáng tiểu thư danh giá được giáo dục tốt gì cả.

Từ biểu cảm ngấy đến tận cổ của mọi người, Hạ Lâm có thể đoán ra đây không phải lần đầu Đình Lam Nhi đứng giữa đám đông khóc ăn vạ.

Có điêu, cô ta khóc là việc của cô ta, còn cô vẫn phải lên tiếng giải thích: "Tiểu thư à, cô hiểu lầm rồi.

Tôi không hề dụ dỗ hay cưa cấm Vệ Quân của cô.

Anh ta trước sau đều là của cô.

"
"Em nói đúng, em không hề dụ dỗ tôi.

Mà là tôi dụ dỗ em"
Vệ Quân phán một câu làm kế hoạch của Hạ Lâm đổ sông đổ biển trong nháy mắt.

Đình Lập, Lam Vũ nhướng cao mày.

Lam Thy luôn thờ ơ giờ cũng phải nhíu mày một cái Mặt Hạ Lâm đen lại, âm thầm nghiến răng, chỉ muốn thụi một phát vào bụng hắn thôi.

Hắn cảm thấy chưa đủ loạn sao, còn muốn đổ thêm dầu vào lửa? Hay là hắn vẫn còn ghi hận vụ bữa trước Đình Thiên bỏ lại hắn nên giờ trả thù cô? Nếu vậy thì cô tiêu rồi.


Có câu lòng dạ đàn bà là đáng sợ nhất, khi ghen còn đáng sợ hơn.

Hẳn nói thế khác nào đem cô ra mặc Đình Lam Nhi muốn trảm khi nào thì trảm.

Mà Đình Lam Nhi vừa nghe xong câu nói của Vệ Quân, lập tức im bặt, nhìn Hạ Lâm trừng trừng.

Cô đau đầu, giải thích: "Trương phó tổng chỉ nói đùa thôi, cô Lam Nhi đừng coi là thật.

"
Máu nóng đã xông lên tận mặt Lam Nhi rồi, cô làm sao còn nghe nổi lời giải thích sơ sài này của Hạ Lâm.

Khuôn mặt cũng được gọi là xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, tức giận xỉ vả: "Cô còn dám nói cô không dụ dỗ anh ấy.

Thứ con gái trơ trẽn, không biết xấu hổ, ba mẹ cô không dạy cô là không được táy máy tới đàn ông của người khác sao.

Họ không dạy được cô thì để tiểu thư đây thay họ dạy.

Hôm nay tiểu thư đây phải đánh chết cô, xem sau này cô còn dám ra ngoài dụ dỗ, câu dẫn đàn ông của người khác không.

"
Lam Nhi không biết trời cao đất dày hùng hùng hổ hổ lao tới.

Lam Vũ thấy vậy nhanh tay ngăn lại: "Lam Thy, em làm loạn như vậy chưa đủ sao, cảm thấy mình chưa đủ mất mặt hả.

Mau về nhà sám hối cho anh"
Đánh Hạ Lâm sao.

Chỉ sợ người bị đánh te tua là nó.

Nhưng Lam Nhi không hiểu được nỗi lòng của anh trai, sự ngăn này của anh trong mắt cô chính là đang giúp người i ngoài bắt nạt mình.

.