Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 70: 70: Tôi Tới Đòi Nợ






Không may cho cô, chưa kịp bước vào thang máy, đã bị tiếng gọi của ai kia giật lại.

Hạ Lâm khựng lại, co quắp khoé miệng, nhắm hai mắt oán thán.

Nội tâm gào thét, xong rồi, xong rồi, chạy không thoát rồi.

Chẳng phải nói hẳn đang ở trong phòng khách chờ sao, sao lại chạy ra đây rồi? Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.

Khẽ rít một cái, Hạ Lâm quay lại với nụ cười tiêu chuẩn một trăm phần nghìn, vờ ngạc nhiên nhìn Vệ Quân: "Ủa! Vệ Quân, là anh à? Có việc gì mà mới sáng sớm anh đã đến công ty tôi rồi thế?"
Diệu Nhiên đứng bên cạnh, thấy biểu cảm của sếp biến hoá còn nhanh hơn diễn viên, không ngừng cảm phục.

Cô cần phải học hỏi sếp nhiều hơn! Vệ Quân nhìn nụ cười giả tạo của cô, trong lòng tức giận tới run rẩy.

Anh ung dung tiến tới trước mặt cô cùng nụ cười lạnh ngắt: "Tôi tới! đòi nợ"
Hạ Lâm vẫn giả vờ ngây thơ, diễn tiếp: "Nợ? Ai nợ anh? Anh nói đi, tôi ra mặt giúp anh.

"
Cô Lâm diễn càng sâu, cậu Quân lại càng bị chọc điên.

Cậu quảng hết hình tượng gì đó sang một bên, bắt lấy cổ tay cô, gào lên: "Em còn giả ngốc hả.

Em vậy mà lại hùa theo cái tên xấu xa kia, bỏ rơi tôi.

Cả đời tôi chưa bị ai chơi xỏ như vậy bao giờ.

Hôm nay, em mà không đền bù cho tôi là không xong đâu"
Diệu Nhiên há hốc mồm, không thể tin những gì mình nghe thấy.

Trời ạ, cô vừa nghe được chuyện động trời phải không? Cái gì là "sếp với tên đó"
bỏ rơi cậu Quân chứ? Lẽ nào là tình tay ba? Cho nên khi nghe cô nhắc Phó tổng Trương đến nên Sếp mới chột dạ? Tiếng gào của Vệ Quân khá lớn, khiến đám nhân viên đang ở tầng này đều nghe thấy.

Trí tò mò trỗi dậy, cả đám lập tức bỏ dở công việc, kéo nhau ra ngoài cửa xem.

"Ế, kia chẳng phải phó tổng nhà Đông Quang à?"

Có người nói.

"Đúng rồi"
Lập tức một đám gật gù theo sau.

Bữa nọ họ đã gặp anh ở trước cửa công ty rồi.

Không biết hôm nay cậu Quân lại đến làm gì.

Còn đứng đó với sếp? Giữa họ có chuyện gì mà nhìn căng quá.

Hạ Lâm không hề biết suy nghĩ của trợ lý mình đã sai lệch tới tận ba trăm sáu mươi độ.

Cô nhíu mày, không phải vì bị quát mà vì Vệ Quân nắm tay cô khá chặt, hơi đau.

Cô hất anh ta ra, không hề yếu thế quát vào bản mặt đẹp trai ấy: "Đền bù cái con khỉ.

Chuyện ấy thì liên quan gì đến tôi, người lật lọng bỏ rơi anh là Dương Đình Thiên, anh muốn đền bù thì đi mà tìm thầy ấy.

Bà đây chỉ đi nhờ xe, cũng là người bị hại nhé.

Giữa đường thầy ấy nổi cơn cắt đuôi anh, tôi đây có thể làm gì.

Chả lẽ anh muốn tôi vì giữ lời hứa mà nhảy ra khỏi xe lúc đó à? Khùng nó vừa thôi chứ"
Vệ Quân bị cô tống cho một tràng, cứng cả họng, đuối cả lý.

Vẻ mặt ngây ra có chút đáng thương.

Cô nói cũng phải, cô chỉ là người ngôi chung xe với tên Thiên xấu xa ấy, đâu thể làm chủ hành trình.

Dương Đình Thiên muốn đi đâu, cô nào có thể cản lại.

Cho nên, không thể tính là cô lật lọng được.


Nhưng mà, cứ thế cho qua à? Rồi ai đền bù cho sự tổn thương với danh dự của anh? Đã thế vì vụ đua xe kia anh còn bị cục cảnh sát giao thông phạt nguội, mời lên đồn uống trà hơn chục phút.

Có nói thế nào anh cũng không thể nuốt trôi được cục giận này.

Vệ Quân nghĩ nửa ngày cũng không biết phải cãi lý tiếp thế nào với Hạ Lâm.

Cuối cùng đành chơi trò ăn vạ: "Tôi không biết, nói tóm lại em phải đền bù tổn thất tinh thân cho tôi"
Hạ Lâm thở hắt ra, cười khinh bỉ: "Này Trương Vệ Quân, anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không?"
"Tôi vô sỉ mấy đi nữa thì có bằng ông thầy bẩn tính của em không?"
Vệ Quân đáp trả.

Ánh mắt Hạ Lâm chợt lạnh xuống, rồi bỗng dưng, một tiếng "Rầm" vang lên.

Kèm theo đó là tiếng la thất thanh của Vệ Quân.

Diệu Nhiên và đám nhân viên giật mình.

Họ không nhìn thấy rõ cái gì cả, khi hoàn hồn lại, đã thấy cậu Quân uy phong nẫm quản quại dưới đất rồi.

Thảm không nỡ nhìn! Tất cả đều há hốc mồm, khiếp sợ nói không thành tiếng.

Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì thế? Họ chẳng kịp thấy gì cả? Hình như sếp vừa quật ngã cậu Quân đúng không? Nếu vậy thì phong thái của một vị lãnh đạo này còn đâu.

Có điều, ai cũng thấy đau thay cho Vệ Quân, có người còn đưa tay che mắt, không nỡ nhìn tiếp.

Vệ Quân nằm ngửa ra đất, phần lưng lẫn mông đều đau muốn khóc, vẻ mặt nhăn nhó ghê gớm lắm.

Anh ta uất ức lên án cô: "Hạ Lâm! Em ác nó vừa thôi.

Cả chồng tương lai của mình, em cũng dám mưu sát hả?"
Hạ Lâm đen mặt.


Toàn thể nhân viên như vừa nghe được tin chấn động, há hốc mồm, trợn to mắt tới nỗi tròng và hàm sắp rớt ra ngoài.

Chồng tương lai? Đây có phải là đại biểu cho mối quan hệ "ấy ấy"
của sếp với phó tổng nhà Đông Quang không? Bất ngờ thật nha! Chỉ một câu nói đùa với ba chữ ngắn ngủn của cậu Quân, đã đưa đám nhân viên thích hóng hớt vào thế giới tưởng tượng, tự do suy diễn.

Còn không hẹn cùng nhau nhớ lại chuyện buổi chiều tan tầm hôm thứ sáu tuần trước.

Hôm ấy Vệ Quân cầm bó hoa hồng đứng trước cửa công ty chờ ai đó.

Lúc ấy bọn họ không biết anh đang đợi ai, còn giờ thì biết rôi.

Hoá ra là đang đợi Boss của họ.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có Boss mới hợp với thân phận cao quý như cậu Quân mà thôi.

Thật kích thích mài Hạ Lâm nào có rảnh để ý tới trí tưởng tượng của đám nhân viên đã bay xa, bay cao vời vợi.

Cô ngồi xuống, thô bạo túm lấy cổ áo Vệ Quân, giọng nhàn nhạt lại thập phần đáng sợ, hỏi: "Anh vừa nói gì, hả?"
Vệ Quân lập tức vẫy đuôi, thái độ thay đổi như lật sách, cười cười hoà hoãn: "Tôi nói đùa, nói đùa ấy mà"
Hạ Lâm thế mới bỏ qua, nhìn anh cảnh cáo: "Anh nghe cho rõ đây, thầy ấy là thầy của tôi.

Tôi không cho phép ai được xúc phạm thầy ấy (tôi thì được).

Lần sau còn nghe anh nói thầy ấy vậy nữa, thì đừng trách tôi không nể tình"
"Ok, tuân lệnh! Bà xã.

Có người âm thầm bổ sung hai từ cuối trong đầu.

Hạ Lâm buông tay ra khỏi cổ áo Vệ Quân, không vội đứng dậy, vẫn giữ tư thế ấy.

Cô quay lại ném cho đám nhân viên một ánh mắt quyến rũ đầy đáng sợ: "Ai không muốn làm việc, ra đây tập quyền với tôi"
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như thế lại khiến cả đám kinh hãi, tất cả đều cun cút trở về vị trí, biến mất khỏi hành lang chỉ trong nháy mắt.

Cậu Quân cao lớn cường tráng như thể mà sếp chỉ cần một nốt nhạc đã quật ngã được rồi, lại còn đau đến giờ vẫn chưa dậy được.

Đổi lại là họ, chắc thăng thiên quá.

Hạ Lâm bấy giờ mới quay lại, kéo Vệ Quân lên, hắng giọng: "Đứng dậy đi, đừng có chơi trò ăn vạ với tôi.

"

Tưởng cô không biết anh ta đang giả vờ hả.

Khi nãy cô dùng lực thế nào, bản thân cô biết rất rõ, nó chẳng đau tới nỗi mãi không thể đứng dậy nổi, càng không có chuyện cơ thể sẽ bị tổn thương.

Vệ Quân tiu nghỉu, bị lộ rồi.

.

Anh buồn so đứng dậy.

Những tưởng giả vờ kêu đau, cô sẽ áy náy mà quan tâm cơ.

Ai mà biết anh lại đụng trúng một kẻ vô tâm vô phế, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Lại còn thích dùng bạo lực nữa.

Gái loại này, quỷ mới dám lấy! Tuyệt nhiên, cậu Quân chẳng hề thấy xấu hổ khi bị vạch trần.

Cậu thản nhiên chỉnh lại bộ dạng tàn tạ của mình, vừa âm thầm mắng rủa Hạ Lâm không ngừng.

Diệu Nhiên đứng bên cạnh như người vô hình nãy giờ, vừa thấy tội lại vừa thấy buồn cười cho anh.

Qua lần này, chắc cậu Quân sẽ rút ra được một bài học, đó là không nên chọc giận Boss nhà cô.

Chỉnh lại xong rồi, cảm thấy phong độ ngày xưa đã trở lại, anh mới lôi ra một tấm thiệp màu xanh lá cây, rất lãng tử dúi vào tay Hạ Lâm: "Mai là sinh nhật tôi, vinh hạnh được đón tiếp em.

Tôi đi đây, mai gặp lại"
Trước khi đi còn nháy mắt câu hồn với cô một cái, cứ như người vừa rồi bị Hạ Lâm quảng xuống đất không phải mình.

Chỉ tiếc là, ánh mắt ấy chỉ câu được hồn Diệu Nhiên chứ chả có tác dụng gì với Hạ Lâm cả.

Nó chỉ khiến cô nổi hết da gà mà thôi.

Cái tên điên này! Không phải điên ở mức bình thường đâu.

Hạ Lâm thầm nghĩ.

.