Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 97: Chương 98: Giúp Đỡ Có Điều Kiện






Tô Giáng Thần nhìn ra màn mưa bên ngoài , buồn chán vô vị, từ lúc lão thái thái ngất xỉu , Tống thị lại phải đi một chuyến.
"Tiểu thư, người ăn một chút gì lót lót dạ, phu nhân chắc cũng sắp trở về rồi." Trân Châu đem vài món điểm tâm bày ở trên bàn, Tô Giáng Thần nhìn qua một cái, không có tâm trạng ăn uống.
"Tiểu thư." Trân Châu nhỏ giọng gọi, Tô Giáng Thần nghe giọng nàng có chút khác thường, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trân Châu tiến lên nói: "Ca ca của nô tỳ ngày mai phải rời đi , người có thể hay không nghĩ biện pháp, lưu ca ca của nô tỳ lại."
Tô Giáng Thần biến sắc, đây là ý tứ gì?
Trân Châu vội vàng nói: "Ý của nô tỳ , không phải là muốn tiểu thư lưu ca ca của nô tỳ ở trong này, mà là, mà là" Trân Châu trở nên ấp a ấp úng.

Ánh mắt của Tô Giáng Thần hơi nheo lại , từ trong đôi mắt đen láy lóe ra một tia quang mang dị thường . Trân Châu lại nhìn không ra, ngập ngừng nói: "Ca ca của nô tỳ trà trộn vào trong gánh hát , nói là muốn ở trong Tống phủ tìm một vật. Đã nhiều ngày nay, lão thái thái bị bệnh, mọi người đều không có tâm tình xem diễn , vốn dĩ định diễn nửa tháng , xin tiểu thư thương xót, giúp giúp nô tỳ đi."
"Pàng " một tiếng, điểm tâm và tách trà trên bàn đều rơi xuống đất , bể tan tành, Trân Châu ngước mắt, nhìn thấy rõ ràng hàn ý trong mắt Tô Giáng Thần , nàng không tự chủ được run rẩy, liền quỳ xuống nói: "Nô tỳ đã vượt quá giới hạn ."
"Ta nghĩ rằng cứu ngươi, ngươi liền hiểu được tri ân báo đáp. Nhưng khá khen cho ngươi, cư nhiên dám xui khiến ta cấu kết với ngoại nhân, đối phó với cữu cữu của chính mình, ngươi thật sự làm cho lòng ta quá thất vọng." Tô Giáng Thần cả giận nói: "Ta mặc dù có chút nhỏ tuổi , nhưng cũng không thể để cho ngươi sai sử , lợi dụng ta."
"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám." Trân Châu quỳ xuống dập đầu nói, "Nô tỳ biết sai rồi, tiểu thư thứ tội, thỉnh tiểu thư thứ tội."
"Hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến muội muội của ta." Tô Cẩm cũng không biết làm thế nào lại nhảy ra, "Là chủ ý của ta , nếu như tiểu thư thật sự muốn trách phạt, vậy thì cứ nhắm vào ta là được rồi."
Tô Giáng Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Cẩm một cái, sau đó ngồi xuống nói: "Tô công tử, ta đang dạy dỗ nô tỳ của nhà ta , có liên quan gì đến ngươi? Hay là Tô công tử tự cho rằng vì đã cứu ta một lần, là có thể dùng lí do này đến áp chế ta hay sao?"
"Ngươi ——" Tô Cẩm nổi giận, hắn thật sự đã quá coi thường tiểu cô nương trước mắt này rồi, vốn nghĩ rằng, nhờ vào ân cứu mạng lần trước , có lẽ có thể thuyết phục được nàng hỗ trợ, kết quả, nàng lại trở mặt, thật là làm cho người ta buồn bực.

Nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của Tô Giáng Thần , Tô Cẩm vẫn cố kiềm chế tức giận, mím môi nói: "Trân Châu, ngươi đi ra ngoài cùng với Tử Ngọc canh chừng , ta và tiểu thư của nhà ngươi có chuyện muốn nói."
Đợi Trân Châu đã lui xuống , trong phòng chỉ còn lại có hai người, Tô Cẩm nhìn tiểu cô nương đang còn non nớt trước mắt , trong lòng bách vị tạp trần (* hỗn loạn), hắn và muội muội ở độ tuổi này, làm sao hiểu được nhiều điều như vậy , nhưng tiểu cô nương trước mắt , toàn thân lộ ra sự ổn trọng hào phóng, làm bất cứ chuyện gì đều rất cẩn thận, có thể nói là thập phần hiếm có.
"Tô tiểu thư, ta biết chuyện này xác thực làm khó ngươi." Tô Cẩm tận lực đem giọng điệu trở nên bình hòa một chút, "Nhưng chuyện này, chẳng những liên quan đến oan tình của Trấn Viễn hầu phủ chúng ta, cũng liên quan đến phúc lợi của chúng lê dân bá tánh. Cái tên cẩu tặc Vương Thừa tướng kia cầm giữ triều chính đã nhiều năm, lừa trên gạt dưới, không biết đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí . Xa không nói , chỉ cần nói chuyện tháng trước, con trai của hắn vừa mắt một nữ nhân đã có chồng, bất chấp quốc pháp, chiếm đoạt thê tử của người khác, bức tử một nhà lớn nhỏ, đến cuối cùng, vụ án rơi vào trong nha môn, lại thành vị phu nhân kia thủy tính dương hoa (* tính tình lẳng lơ), sát phu diệt tử. Ngươi nói, người như vậy, có đáng chết hay không ?"
"Đáng chết." Ánh mắt của Tô Giáng Thần dị thường sáng ngời, "Nhưng ở trên thế gian này những kẻ đáng chết đâu chỉ có một mình hắn . Nếu như mỗi người đều muốn Tô Giáng Thần ta giúp đỡ bọn họ, xin hỏi Tô công tử, ta lấy lập trường gì đi giúp họ?"
"Tâm địa Bồ Tát đại từ đại bi đi giúp người sao? Hay là nói, chỉ cần là chuyện có lợi với các ngươi , Tô Giáng Thần ta liền nhất định phải làm, bởi vì ta đã từng cứu các ngươi, ngươi cũng đã từng cứu ta, cho nên, lúc các ngươi cần , Tô Giáng Thần ta đều phải nghĩa bất dung từ ( * bất chấp mọi thứ), máu chảy đầu rơi giúp các ngươi, có phải hay không?"
Tô Cẩm á khẩu không trả lời được, hắn không thể tưởng tượng được, lời nói của nàng nhưng lại sắc bén như thế, nhưng lại nói đúng vào lòng người như thế.
"Cứu người một mạng, có lẽ là ý niệm trong nhất thời , nhưng lúc nào cũng có thiện niệm, hà tất sẽ có thiện quả." Ánh mắt Tô Giáng Thần như một cái đầm nước sâu, "Ta không cầu người khác hồi báo, nhưng không có nghĩa là hảo tâm nhất thời của ta, lại tạo thành lý do để cho người khác không ngừng đòi hỏi."

Tô Cẩm cúi đầu, hờ hững nói: "Ta sớm nên biết, mọi người trên thế gian này đều là như thế." Chỉ cần là vấn đề không có lợi ích gì đối với bản thân, mặc cho sinh mệnh của người khác bị giẫm đạp, hắn xem còn ít sao? Chính là không dám tưởng tượng, tiểu cô nương trước mặt này, cư nhiên cũng có tâm địa cứng rắn như vậy.
Tô Cẩm nắm chặt bàn tay nói: "Hôm nay là Tô Cẩm lỗ mãng, thỉnh Tô tiểu thư thứ lỗi. Cáo từ ."
Nói xong, Tô Cẩm cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Thứ ngươi muốn , rốt cuộc là cái gì vậy?" Lời nói của Tô Giáng Thần từ phía sau truyền đến, Tô Cẩm dừng cước bộ, ma xui quỷ khiến đáp: "Là một phong thư, nghe nói bên trong có chứng cứ chúng minh Vương Thừa tướng cấu kết với một tên tướng thủ biên thành , cũng liên quan đến án oan của Trấn Viễn hầu phủ chúng ta."
"Thứ quan trọng như vậy , làm sao lại lọt vào trong tay của cữu cữu ta?" Tô Giáng Thần không thể tin được, cữu cữu của nàng cư nhiên có câu kết với Vương Thừa tướng sao?
Tô Cẩm quay đầu nhìn Tô Giáng Thần, chỉ thấy giờ phút này nàng chau mày, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này, từ đầu tới đuôi, xác thực là đã khó xử nàng, dù sao, người kia là cữu cữu của nàng . Cho dù giữa bọn họ có điểm bất hòa , nàng cũng không có khả năng tuyệt tình như thế, đẩy cữu cữu của chính mình vào hố lửa. Tô Cẩm càng nghĩ tâm càng lạnh, càng nghĩ càng không cam lòng.
"Ta nghĩ, ta có thể giúp ngươi."Giọng nói của Tô Giáng Thần xa xăm , nếu không cố gắng lắng nghe, thật cứ tưởng là ảo giác.
"Ngươi nói cái gì?" Tô Cẩm có chút bất ngờ, sự bất ngờ này còn trộn lẫn một tia vui mừng cùng sợ hãi không thể nói rõ.

Tô Giáng Thần lạnh lùng liếc hắn , sau đó chậm rãi lặp lại: "Ta có thể giúp ngươi."
"Ngươi nói là thật sự?" Tô Cẩm càng thêm không thể tin được.
Tô Giáng Thần cười lạnh,nụ cười kia dị thường quỷ dị, "Hóa ta người của Trấn Viễn hầu phủ , nhưng lại chỉ có một chút nhẫn nại như thế này? Ta đây thật lo lắng , hao phí tâm tư ở trên người ngươi, có phải có chút uổng phí hay không ?"
"Ngươi ——" không thể tức giận , Tô Cẩm, ngươi không thể bị một tiểu cô nương xoay vòng vòng."Không muốn giúp liền quên đi, làm gì phải mỉa mai ta như vậy?"
"Ta giúp ngươi là thật , bất quá, có một điều kiện, dù sao, trên đời này cũng không có bữa ăn nào không phải trả tiền ." Con ngươi đen của Tô Giáng Thần càng thêm sáng ngời, tia quang mang phát ra từ trong đó làm cho Tô Cẩm không khỏi ngừng thở.
Tô Giáng Thần chậm rãi mở miệng: "Ta muốn ngươi phải lập lời thề, lấy danh nghĩa của Trấn Viễn hầu phủ thề, nếu như ngươi có được vật kia, ngày sau nếu như Tô gia gặp nạn, ngươi, Tô Cẩm, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải ra tay tương trợ, như thế nào? Điều kiện này cũng rất có lời đi?"