Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 96: Chương 97: Đều Vì Bản Thân Mưu Tính






"Nương, con muốn về nhà, con muốn phụ thân, con muốn về nhà, con muốn phụ thân." Tiếng Tô Giáng Thần khóc nháo nhất thời đánh gãy lời đối thoại của người lớn trong lúc này. Tống thị vội vàng tiến vào nội thất, thấy Tô Giáng Thần khóc muốn xuống giường, Ninh ma ma và các nha hoàn khác liều mạng ngăn chặn.
"Nữ nhi không khóc. Nữ nhi ngoan." Tống thị vẫy lui đám người Ninh ma ma, ôm nữ nhi dỗ dành nói: "Về nhà, chúng ta liền trở về, là nương không tốt, làm cho tỷ muội chịu ủy khuất ."
Lão thái thái tiến vào chợt nghe thấy những lời này của Tống thị , đáy lòng giật mình cả kinh, bất quá, nàng nhanh chóng phản ứng lại , vỗ đùi khóc nói: "Ai ô ô, đúng là cái lũ trời đánh, làm cho tâm can bảo bối của ta chịu sự ủy khuất lớn như vậy." Vừa nói vừa đi lên , từ trong tay Tống thị tiếp nhận Tô Giáng Thần, vuốt hai mái Tô Giáng Thần nói: "Tiểu tổ tông của ta, con nói cho ngoại tổ mẫu nghe, là ai khiến cho con chịu ủy khuất?"
Tô Giáng Thần hừ một tiếng, bĩu môi xoay người đi.
"Nữ nhi——" Tống thị đối với phản ứng của nữ có điểm bất mãn, kéo dài giọng hô lên.
Lão thái thái vội vàng lôi kéo Tống thị nói: "Đừng dọa đến đứa nhỏ, vừa mới bị ủy khuất, ngươi lại còn hù dọa nàng, lát nữa nếu như có đau đầu phát sốt gì đó , đau lòng cũng là người làm mẫu thân ngươi ."

Tống thị mân miệng không nói.
Lão thái thái cười làm lành tiến lên nói: "Con nói với ngoại tổ mẫu , rốt cuộc là tên trời đánh nào, ăn gan hùm mật gấu, làm cho con chịu ủy khuất ?"
Tô Giáng Thần rũ mắt xuống , nửa ngày mới ngẩng đầu nói: "Ngoại tổ mẫu, con không dám nói, cũng không thể nói."
"Nói gì vậy?" Lão thái thái trầm mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Con chỉ cần nói ra, có chuyện gì, ngoại tổ mẫu thay con chịu trách nhiệm. Lũ nô tài này, thật thật thật giận, hếch mũi lên trời , càng ngày càng ngông cuồng".
Nhị phu nhân nghe vậy, cả kinh, đây là đang mắng lũ nô tài, hay là đang mắng chính mình a?Vừa nghĩ đến đây, nhị phu nhân càng thêm căm hận đám hạ nhân đang ở bên ngoài kia , nếu không phải do bọn họ gây chuyện , nàng cũng đã sớm mở miệng với cô nãi nãi mượn bạc , nay, làm thế nào mở miệng mượn bạc? Lão gia lại cố tình chờ số bạc này để thăng quan,nghĩ vậy, nhị phu nhân cũng bất chấp thể diện , tự vả vào mặt hai cái bạt tai, sau đó khóc nói: "Đều là người làm mợ ta đây , ngày thường quá từ tâm , bằng không, lũ nô tài này sao dám hống hách như thế, khiến cho cháu ta chịu ủy khuất? Muốn phạt, dù thế nào cũng phải phạt tội ta trị gia không nghiêm trước. Lão thái thái người cũng đừng ngăn cản ta, cứ việc thỉnh gia pháp ra, làm cho ta ghi nhớ thật lâu cũng tốt."
"Ôi chao, đây là đang xướng xuất nào thế ? Ta lớn như vậy, cũng chưa từng nghe qua đạo lý hạ nhân phạm sai, chủ tử bị phạt, việc này nói ra, không chừng người ta còng nói, đây là hạ nhân nhà ai mà lại có thể càn rỡ như thế ?" Đại phu nhân vẫy khăn tay vào đến, nói với nhị phu nhân : "Không phải người làm tẩu tẩu ta đây lắm miệng, hạ nhân trong phòng ngươi , cũng thật là có chút càn rỡ . Đây là ai, là biểu tiểu thư, là vị chủ tử đường đường chính chính , làm sao chịu được hạ nhân coi thường ức hiếp. Nếu như đồn đại ra ngoài, vô duyên vô cớ làm hỏng thanh danh của Tống phủ ."
"Được rồi.Hai người các ngươi làm ầm ĩ cái gì? Ta còn chưa chết , các ngươi đã bắt đầu gây chuyện không yên." Lão thái thái nhấc long đầu trượng gõ thật mạnh xuống đất, đại phu nhân và nhị phu nhân lập tức thu thanh, đứng ở một bên.

Lão thái thái quay sang, đối với Tô Giáng Thần dỗ dành nói: "Ngoại tôn nữ của ta, con nói đi, những người ngoài kia nên trừng phạt như thế nào , mới có thể làm cho con nguôi giận?" Tô Giáng Thần gục đầu xuống, trong mắt hiện lên sự khinh thường, lão yêu phụ này, cho tới bây giờ đều dùng chiêu này, năm đó cũng là như thế, rõ ràng chính mình muốn dạy dỗ đại phòng và nhị phòng, lại nhiều lần lấy nàng làm tấm bè ,biến quan hệ giữa nàng cùng mẹ chồng, và đại phòng thường như giương cung bạt kiếm.
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, đối với Tống thị tiếp tục làm nũng nói: "Nương, con muốn về nhà."
Lão thái thái nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua con dâu cả và con dâu thứ, Tống thị tiến lên trấn an nói: "Nữ nhi nhớ cha có phải hay không?"
Lão thái thái nhân cơ hội nói theo: "Có lẽ là do ở không quen, bằng không, chuyển đến Ngô Đồng viện cách vách ta ở mấy ngày, như thế nào?"
Tống thị mỉm cười, nới với lão thái thái : "Nương, người cũng không thể quá dung túng nó, đứa nhỏ này, từ trước đến nay vốn kiêu kỳ, nếu như lại tiếp tục dung túng như vậy, sẽ trở thành vô pháp vô thiên mất ."
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy." Lão thái thái cười hiền lành, "Ta nhìn nó, lại giống như nhìn thấy con lúc còn nhỏ. Ta không thương cốt nhục của con, chẳng lẽ còn có thể đau lòng người khác hay sao?"

Tống thị nghe vậy, bỗng nhiên cả kinh, lời này, làm sao lại nghe thấy có chút không đúng.
Đại phu nhân và nhị phu nhân nghe vậy, thân mình cũng cứng đờ theo. Lão thái thái ý vị thâm trường nhìn hai đứa con dâu, không nhanh không chậm nói: "Ta đã già , cũng không hồ đồ. Ai đối với ta là thật tâm thực lòng , ta còn có thể phân biệt được rõ ràng."
Tống thị trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ , đây là lợi dụng chính mình dạy dỗ hai vị tẩu tử, mẫu thân làm như vậy, khiến cho nàng biết phải làm sao? Tâm của nàng nhất thời như tê dại, không biết làm thế nào mới là đúng.
Đại phu nhân và nhị phu nhân ôm giận đứng ở một bên, lúc này, từ ngoài phòng một đứa nha hoàn vén rèm tiến vào nói: "Lão thái thái, đại phu nhân, nhị phu nhân, cô nãi nãi, đại phu đã đến đây."
"Cái gì đại phu?" Trên mặt lão thái thái càng thêm khó coi, xoay người nhìn Tô Giáng Thần nói: "Ngoại tôn nữ của ta bị thương?"
Tô Giáng Thần trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh, nói là đến thay chính mình đòi công đạo , ồn ào nửa ngày, còn không phải là vì tính toán của bản thân . Nàng cố ý giơ chỗ sưng phồng trên chân lên đối với lão thái thái làm nũng : "Đau."
Ánh mắt của lão thái thái dừng ở nơi sưng lên khác thường ở trên chân kia , thập phần căm tức, đem long đầu trượng gõ thật mạnh xuống mặt đất, lạnh lùng nói: "Lôi cái thứ không có mắt kia xuống thông thông đánh , đánh chết có thưởng."
Đại phu nhân và nhị phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy lão thái thái tức giận như vậy , càng thêm không dám hé răng .

Trong viện nổi lên tiếng gậy đánh xuống, khiến cho những người trong phòng đứng ngồi không yên. Tô Giáng Thần cảm thấy cảm thấy cũng không tệ lắm, liền nói với lão thái thái : "Ngoại tổ mẫu, không cần đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất ."
"Đừng sợ." Lão thái thái an ủi nói: "Con vừa được bôi thuốc, phải tĩnh dưỡng mới đúng. Việc này là do đại cữu mẫu ( vợ cậu cả ) và nhị cữu mẫu của ngươi đến lo liệu là được rồi."
"Nương, nhưng cũng không thể quá mức , gần đến ngày tết , đánh chết người chung quy điềm xấu. Hơn nữa, những bà tử này bất quá chỉ là nói năng đụng chạm vài câu, cũng không coi là tội lỗi tày trời." Tống thị mềm giọng khuyên giải. Không ngờ, lời này lại chọc tức lão thái thái .
"Nói năng đụng chạm? Hừ, lão thái thái ta còn chưa chết , đám hạ nhân này đã dám ẹ con các ngươi xem sắc mặt, ta nếu như hai chân vừa duỗi, trong nhà này còn có chỗ ẹ con các ngươi sao?" Lão thái thái nổi giận đùng đùng nói.
Đúng lúc này, nha hoàn và bà tử ở bên ngoài phòng lại có động tĩnh . Một vị ma ma ở bên người lão thái thái tiến vào nói: "Lão thái thái, một đứa nha hoàn ở nhị phòng lại đây nói, bát tiểu thư cũng không biết đụng chạm thế nào đến nhị lão gia, nhị lão gia tức giận đánh bát tiểu thư mấy roi, trong phòng hiện tại loạn thành một đoàn."
"Ngươi nói cái gì?" Lão thái thái trợn mắt , "Đúng là nghiệp chướng, đây chẳng phải là nhìn ta không thuận mắt, muốn chọc tức chết ta sao." Vừa thốt ra lời này, người liền ngã về phía sau, Tống thị vội tiến lên đỡ nàng, đại phu nhân và nhị phu nhân vội vàng gọi nha hoàn và đại phu, trong phòng lại loạn thành một đoàn.