"Cái gì mà ma ma ngắn với ma ma dài (* tiếng Trung thường và dài đọc cùng âm) , bọn ăn trộm lòng dạ đen tối, dám đến viện của tiểu thư ăn trộm , hôm nay nhất định phải để ấy mụ ăn trộm các ngươi ăn no đòn, nhớ thật lâu." Tiếp đó , nha hoàn kia hô quát một tiếng, nói: "Đánh mạnh vào, tiểu thư nếu như biết được, nhất định sẽ có trọng thưởng."
Lời này vừa nói ra, đám nha hoàn bà tử lại ra sức đánh, Thường ma ma và tiểu nha hoàn liều mạng trốn tránh, vẫn thỉnh thoảng bị trúng vài gậy, bất quá, Thường ma ma và tiểu nha hoàn một chút cũng không phát giác được, đám nha hoàn bà tử này tuy rằng là xuống tay rất nặng,nhưng lại không đánh vào chỗ hiểm, chuyên chọn những chỗ không nguy hiểm đến tính mạng để xuống tay.
Đánh nửa ngày, đám nha hoàn bà tử thấy Thường ma ma và tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất liên tục xin tha, cũng liền dừng tay không đánh. Ngay sau đó, Thường ma ma liền nghe được một giọng nói quen thuộc : "Đêm tối lửa tắt đèn , các ngươi ở trong này làm cái gì?"
Nha hoàn vừa rồi hô quát muốn đánh thật mạnh kia lập tức trả lời nói: "Trong sân có trộm, chúng tôi vài người nghe được tiếng động đuổi ra đến, liền nhìn thấy hai tên trộm đêm tối tắt đèn mò vào."
"Oan uổng, Trân Châu cô nương, ta là Thường ma ma, không là ăn trộm gì." Thường ma ma lập tức kêu lên, "Mấy mụ già, bọn không ra gì này lớn gan lớn mật, cư nhiên động thủ đánh một lão bà tử ta đây, ngày mai nếu như không đến trước mặt lão gia phu nhân nói rõ ràng, lão bà tử ta liền quyết không bỏ qua."
"Thường ma ma, chậc chậc, người đây là có chuyện gì?" Tử Ngọc cũng lập tức theo tới, vẻ mặt không thể tin, "Kẻ nào to gan lớn mật , lại đem ma ma bị thương thành như vậy?"
Thường ma ma như tìm được tri âm, nhào tới lôi kéo tay Tử Ngọc nói: "Tử Ngọc cô nương, ngươi đã tận mắt nhìn thấy, chính là mấy đứa tiện nhân to gan lớn mật này đánh ta thành như vậy, đến trước mặt tiểu thư , ngươi nên ăn ngay nói thật a."
"Ma ma, ngươi muốn chết sao, hiện tại là giờ nào, còn hô to gọi nhỏ như vậy , không sợ làm ồn đến tiểu thư sao?" Trân Châu tiến lên đỡ, thuận tay giúp Thường ma ma sửa sang lại xiêm y.
Thời điểm Thường ma ma đang muốn nói cái gì đó , giọng nói của Tô Giáng Thần lạnh lùng truyền tới, "Nửa đêm nửa hôm , đám nô tài các người đứng ở chỗ này làm ầm ĩ cái gì?"
"Tiểu thư." Trân Châu và Tử Ngọc lập tức liền đứng ở bên cạnh Tô Giáng Thần ,còn Tử Ngọc vừa thấy Tô Giáng Thần chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh chạy đến, liền nói: "Thời tiết lạnh như thế, tiểu thư vẫn là trở lại trong phòng rồi lại hỏi đi."
Tô Giáng Thần không trả lời, đi theo Tử Ngọc trở về phòng. Còn Thường ma ma lạnh lùng nhìn mấy nha hoàn bà tử đã đánh nàng kia, trong lòng thầm nghĩ: "Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội ."
Trở lại trong phòng, Trân Châu và Tử Ngọc một người cầm lò sưởi tay cho Tô Giáng Thần, một người khác lại đi rót một ly trà nóng đặt ở một bên.
Tô Giáng Thần nhìn đám nha hoàn, sau đó nói: "Nói , đêm nay làm ầm ĩ chuyện gì?"
Nha hoàn đi đầu đang muốn mở miệng, Thường ma ma đã đoạt trước, nàng đầu tiên là thêm mắm thêm muối nói rằng đám nha hoàn bà tử này đánh đập ngược đãi nàng như thế nào , sau đó, còn nói các nàng bình thường ở khắp nơi làm khó nàng như thế nào, tóm lại một câu,chuyện đêm nay chính là do đám nha hoàn và bà tử có tâm trả thù.
Tô Giáng Thần sờ sờ lò sưởi tay, nhất thời cảm thấy thân thể ấm lên rất nhiều, nét cười trên mặt cũng không lạnh như băng giống như vừa rồi, nhìn Thường ma ma ở một bên nước miếng văng khắp nơi, trong lòng nàng không khỏi có một loại tâm tình xem kịch vui .
Đợi Thường ma ma nói xong , thời điểm dừng lại , Tô Giáng Thần thản nhiên nói: "Đã trễ thế này, ma ma vì sao có thể ở bên ngoài ? Còn có, đám nha hoàn bà tử này làm sao lại đem ngươi trở thành ăn trộm mà đánh?"