Từ ma ma kiềm chế tâm tư của chính mình, thầm nghĩ: muốn lập công, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội, Tống phủ này không yên ổn, có khi lại là cơ hội của mình. Vì thế nàng nói: "Tiểu thư đã nghĩ nhiều rồi , nô tỳ lại đây, cũng chỉ truyền truyền lời mà thôi."
Tô Giáng Thần nâng tách trà lên , che lại một nụ cười lạnh trên khóe miệng, lại uống một ngụm nước trà, nàng mới thản nhiên nhiên nói: "Ma ma là bạn cũ của Ninh ma ma, ta và mẫu thân rất tin vào ngươi. Ngày sau nếu như có cái gì cần thiết, ma ma cứ việc lên tiếng là được. Giáng Thần tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng có thể ở trong phạm vi khả năng vì ma ma làm chút chuyện."
Lời này có ý gì? Trong mắt Từ ma ma hiện lên một tia hồ nghi, là muốn chính mình an phận thủ thường làm việc, không cần gây ra thị phi, hay là muốn nhắc nhở chính mình, muốn giúp mẹ con các nàng mưu họa một phen, ngày sau, các nàng tất nhiên sẽ không bạc đãi mình?
"Tiểu thư khách khí ." Từ ma ma hành lễ nói: "Phu nhân và tiểu thư không chê nô tỳ già nua chậm chạp, đã là một ân huệ thật lớn rồi."
Giỏi ột Từ ma ma muối dầu đều không vào, trong mắt Tô Giáng Thần xẹt qua một tia tán thưởng, quả nhiên là xuất thân từ đại hộ nhân gia, nếu như đổi thành Hương ma ma, không chừng liền đã thuận theo cột để bò lên , đổi thành Ninh ma ma, chỉ sợ cũng đối với chính mình tràn ngập cảm kích, còn nàng ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ ngoài đem đặt chính mình ở vị trí thật thấp, nhưng trên thực tế, chẳng phải là nói cho nàng hay, nàng ta trừ bỏ chạy đi chạy lại, làm theo sai bảo, những việc khác, quyết sẽ không tham dự đi vào. Lòng trung thành là có, cũng là hữu hạn, mưu họa cũng có, cũng không hề toàn tâm mưu họa. Này rõ ràng là muốn xem người ta muốn dọn lên món gì rồi.
Tô Giáng Thần rũ mắt xuống nói: "Ma ma quá khách khí." Nói xong liền nâng tách trà lên, Từ mẹ thấy thế cũng hiểu được đây là muốn tiễn khách, tự nhiên thức thời lui xuống .
Từ mẹ vừa đi, bọn nha hoàn cũng bắt đầu bắt tay vào thu thập hòm xiểng. Tô Giáng Thần ngồi ở trên nhuyễn tháp , đối với Tử Ngọc nói: "Cả nửa ngày nay cũng không nhìn thấy Thường ma ma, bà ta đi nơi nào rồi?"
Tử Ngọc đang vội vàng chỉ huy một tiểu nha hoàn, nghe vậy, liền nói nhỏ nói: "Nghe nha hoàn ở trong phòng Thường ma ma nói, mấy ngày này, buổi tối nàng thường đi ra ngoài, khuya lại mới trở về phòng."
Nói như vậy, nàng ta hiện đang âm thầm làm một việc gì đó? Tô Giáng Thần nheo mắt, xem ra chính mình vẫn là quá dung túng rồi, cư nhiên để cho nàng ta có thời gian và tâm tình đi làm những chuyện xấu, lại nghĩ đến hoa hồng và cỏ ích mẫu trong phòng Hương ma ma , Tô Giáng Thần mơ hồ cảm thấy, cùng với Thường ma ma chỉ sợ cũng khó thoát được quan hệ.
--
Đêm dài tĩnh lặng, Thường ma ma cầm theo một cái đèn lồng, rón ra rón rén đi về hướng sân viện của Tô Giáng Thần . Khi nàng ta nhìn thấy cánh cửa quen thuộc , âm thầm thở dài một hơi, lập tức thổi tắt đèn lồng, lại nhìn chung quanh vài cái, xác định bên cạnh không có gì người theo dõi, liền đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, một dài hai ngắn.
Một tiểu nha hoàn ló đầu ra nói: "Ma ma, người như thế nào giờ này mới trở về, ta chờ người chờ hết nửa ngày."
"Được rồi, được rồi, kêu gào cái gì, cũng không nhìn xem là giờ nào rồi." Thường ma ma thuận tay nhét vài đồng tiền cho nàng ta, tiểu nha hoàn này, nói đến cùng còn không phải vì muốn vài đồng lẻ tẻ, nàng sao lại không rõ chứ?
"Có trộm!" Một âm thanh bỗng nhiên vang lê nhất thời phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Thường ma ma và tiểu nha hoàn còn chưa kịp có phản ứng, côn gậy liền như mưa đánh xuống, đánh tiểu nha hoàn và Thường ma ma kêu rên liên tục. Có lẽ là do sự tình phát sinh quá bất ngờ, Thường ma ma đã bị trúng vài gậy mới phản ứng lại, liên tục la lớn: "Là ta, ta là Thường ma ma."