Tống thị ánh mắt chợt lóe, Lục di nương mạc danh kỳ diệu chết đi , đứa nhỏ cũng mạc danh kỳ diệu được đưa đến trong tay chính mình , này rốt cuộc là muốn làm gì?
Tô Duệ nhìn Tống thị giật mình , thở dài nói: "Bất quá là một thứ nữ, ngày sau ột phần đồ cưới là xong, nàng không cần lo lắng."
Nghe lời này, rõ ràng là không muốn nhận đứa nhỏ này dưới danh nghĩa của chính mình, Tống thị không tự chủ được ôm chặt đứa nhỏ, xem ra, Lục di nương trước khi chết, nhất định đã nói gì đó không nên nói , liền đến sau khi nàng đã chết, lão gia cũng không thể nguôi giận, nhìn đứa nhỏ trong lòng , tâm của Tống thị không khỏi mềm đi , trước kia đủ loại lo lắng cùng tính kế, giờ khắc này đều đã tan thành mây khói. Lục di nương đã chết, giữa các nàng cũng không có nhiều cừu hận, nào có cái gì không thể hóa giải ? Về phần đứa nhỏ này, chỉ cần không phải là nam hài, có nhận vào dưới danh nghĩa hay không , cũng có quan hệ gì đâu? Lại nhìn Tô Duệ , phát hiện sắc mặt hắn rất khó coi, Tống thị dần dần có điểm hiểu được sao lại thế này . Chuyện này, nàng cũng có âm thầm trợ giúp qua, chính là chưa từng nghĩ qua, cư nhiên thành công như thế , chẳng những ly gián được Lục di nương, thậm chí liền đến đứa nhỏ... Cũng không biết vì sao, Tống thị ngược lại có một tia lo lắng, cái chết của Lục di nương, thật là ngoài ý muốn sao? Nếu như nàng lúc ấy không có nghe theo lời của Từ ma ma , mà đem chuyện tổ yến đẩy cho nha hoàn trong viện , như vậy, giờ phút này cái chết của Lục di nương , chẳng phải sẽ tính lên đầu nàng ?
Tiễn bước Tô Duệ, Tống thị thấp thỏm lo âu, đợi Ninh ma ma trở lại, liền lôi kéo Ninh ma ma đến phòng.
"Ma ma, Lục di nương kia là xảy ra chuyện gì ?" Tống thị vội vàng hỏi.
Ninh ma ma đầu tiên là đi đến trước cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài , sau đó lại khép lại cửa phòng, cùng Tống thị đi tới hướng cánh cửa ngăn bên kia ."Lúc nô tỳ đến, những người đó đã muốn thay cho Lục di nương một bộ xiêm y. Nô tỳ cẩn thận xem xét, Lục di nương có lẽ là do rong huyết sau khi sanh mới mất." Ninh ma ma thâm ý nhìn Tống thị , sau đó nói: "Nô tỳ cẩn thận xem qua trong phòng của Lục di nương , phát hiện nước trà trong ấm cùng với nước trà bình thường dùng để uống có điểm bất đồng, liền vụng trộm lấy một ít nhét vào trong khăn tay của chính mình , sau đó, phải đi tìm Từ ma ma, Từ ma ma ngửi hết nửa ngày, nói là có bỏ thêm cỏ ích mẫu."
Cỏ ích mẫu, Tống thị tỉ mỉ nghiền ngẫm cái tên này, khuôn mặt chậm rãi trầm xuống, nói: "Người trong trong phủ này, thật là thâm tàng bất lộ."
Ninh ma ma buông tay, cũng không có trả lời Tống thị , ngược lại nói với Tống thị: "Từ ma ma nói, Lục di nương chết , cũng không hoàn toàn là do cỏ ích mẫu tạo thành . Nàng từng thừa dịp thời điểm không người vụng trộm tiến vào xem , nhìn kỹ thân mình của Lục di nương , thai nhi quá lớn, vốn dĩ đã khó sinh , hơn nữa, bà đỡ không hề cố kỵ thúc đẩy việc sinh, mới dẫn tới rong huyết. Cỏ ích mẫu chính là tăng thêm bệnh trạng rong huyết, lại không phải là nguồn cơn."
"Vậy bà đỡ là do ai thỉnh về ?" Tống thị hỏi, "Ta nhớ rõ, bà đỡ này không giống với bà đỡ trước kia của ta."
"Bà đỡ là do lão gia phái người đi thỉnh ,còn cái khác, nô tỳ cũng không dám hỏi nhiều."
Ninh ma ma nhíu mày, suy nghĩ nên nói tiếp như thế nào: "Nghe Từ ma ma nói, lão gia và Lục di nương từng cãi nhau một trận , Lục di nương còn làm ầm ĩ , nói không ít lời sắc bén, chọc lão gia tức thiếu chút nữa không thở nổi." Ngẩng đầu nhìn Tống thị , sau đó thấp giọng nói: "Nghe nha hoàn hầu hạ trong phòng nói, hình như là nói đứa nhỏ tháng ngày không đúng. Lục di nương lúc đầu không thuận theo, không buông tha muốn lão gia nói rõ ràng, sau lại, cũng không biết sao, lại nói đứa nhỏ xác thực không phải của lão gia ..."