trong cung , lần này nhận được ân điển của Hoàng Thượng , mới được ra khỏi cung dưỡng lão, dựa vào của cải của nàng , căn bản không cần đến Tô phủ làm việc cũng có thể nuôi nổi chính mình, mà nàng sở dĩ hạ mình đi vào Tô phủ làm ma ma, hoàn toàn là vì Ninh ma ma thuyết phục nàng, Ninh ma ma thuyết phục Từ ma ma lý do chỉ có một, chính là chủ tử của Tô phủ là người hiền lành, nếu như chịu làm ma ma ở Tô phủ , chẳng những sẽ có cung phụng thể diện , cũng sẽ phụ trách dưỡng lão cho đến lúc lâm chung.
Từ ma ma tâm động , nàng biết của cải của chính mình , khó tránh khỏi có thể đưa tới một số kẻ bất lương rắp tâm chiếm đoạt, nếu như không có nơi để dựa vào, chỉ sợ chính mình ngày nào đó bị người ám toán cũng không phải là không có khả năng, với lại, nàng vốn không con không cháu, cũng không có người thân, nếu như ngày sau thực sự có chuyện gì , cũng không có người giúp nàng chăm lo hậu sự. Nàng mặc dù không tin chủ tử Tô phủ là người hiền lành như thế nào, nhưng lại tin Ninh ma ma.
Từ mẹ cúi đầu nói: "Loại sự tình này, nô tỳ đã thấy qua rất nhiều . Nếu như xử trí không cẩn thận, chẳng những trở thành câu chuyện đầu đề , cũng khó mà nắm giữ được đám nô tài dưới kia."
"Vậy theo ý tứ của ma ma?" Tống thị có chút do dự hỏi: "Chẳng lẽ muốn ta nuốt xuống cơn giận này sao?"
"Nô tỳ không phải ý tứ này." Từ ma ma không khỏi thầm than,tính tình Tống thị cũng có chút quá nóng vội rồi, "Nô tỳ là sợ đả thảo kinh xà."
Tạm dừng một chút, Từ ma ma nói: "Nô tỳ đã bắt mấy kẻ hạ nhân kia, nhưng bọn họ đều không thừa nhận là bọn họ làm . Nô tỳ còn tự mình đi đên khố phòng nhìn một hồi, nghe Bích Thủy nói, nha hoàn lĩnh tổ yến hôm nay , cư nhiên là lĩnh chỗ tổ yến do Tây Khóa viện kia đưa tới , nô tỳ đã tự tay kiểm tra một hồi, tổ yến đã tẩm quá thuốc xổ, tuy nói không phải là loại cực kì lợi hại ,nhưng cũng không thể coi thường được."
Tống thị bừng tỉnh đại ngộ, tổ yến là do Tây Khóa viện đưa tới, những nha hoàn bên người của chính mình khẳng định sẽ không lấy đến dùng, hôm nay là do nha hoàn mới tới đi lĩnh, lại bị ngươi hữu tâm đánh tráo, đổi thành tổ yến do Tây Khóa viện để đưa cho chính mình , mà người nấu , người đưa, đều vô tội . Nếu như nàng trách phạt bọn họ, đó là có thể, lại không thể đánh chết bọn họ, một khi đánh chết bọn họ, nô tài ở phía dưới sẽ cho rằng nàng là một kẻ hà khắc, một chủ tử xem mạng người nhu cỏ rác, liền hoàn toàn mất đi lòng người.
Hơn nữa, những người đó tẩm thuốc xổ vào tổ yến, đơn giản là muốn lợi dụng bàn tay của nàng trừ bỏ Lục di nương, nàng trước kia cứ cho rằng đó là thủ đoạn tranh sủng của tiểu thiếp , hiện tại, nàng không khỏi không rét mà run, này không phải là tranh sủng, này rõ ràng là muốn chặt đứt huyết mạch của Tô gia, đến tột cùng là loại người nào, hết lần này lại đến lần khác, trốn ở sau lưng tính kế nàng? Đem một đám di nương trong phủ xem xét, lại nhìn không ra người nào là khả nghi nhất.
"Cái gọi là minh thương dễ tránh, phu nhân, sau lưng người, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, tính kế . Nay, người trước hết cần phải làm là đem chuyện này đổ lên Tây Khóa viện bên kia, để cho lão gia đi quyết đoán, một là tỏ vẻ chính mình nhân từ, hai là, Lục di nương không phải sắp sinh sao , lúc này, chính là lúc chịu không nổi gió thổi cỏ lay nhất." Từ ma ma chậm rãi nói, ánh mắt vẫn trước sau như một bình thản, tựa hồ không có vẻ gì là đang âm ngoan tính kế người khác .
Tống thị do dự , nàng nói: "Người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là do người khác hãm hại."
Từ ma ma ý vị thâm trường nở nụ cười, nàng nói: "Đúng, đây là hãm hại. Nhưng lão gia sẽ tin, vĩnh viễn tin tưởng."