Phật tổ vạn năng kia, liệu có thể hay không nhìn ra nàng kỳ thật là một Tô Giáng Thân lệ quỷ phụ thân ,chứ không phải là Tô Giáng Thần thiên chân vô tà kia, cho dù cả hai đều là Tô Giáng Thần, nhưng Tô Giáng Thần nàng nhận thấy, một người đã từng chết đi lại được trọng sinh một lần, căn bản chính là ác quỷ chiếm thể xác , chứ không phải là con người sống thật sự . Gắt gao nắm chặt bàn tay, mồ hôi của nàng không ngừng từ hai bên thái dương toát ra , giọt lên trên tấm ván gỗ trong xe ngựa và trên xiêm y của nàng.
"Nữ nhi, có phải hay không không thoải mái?" Tống thị hôm nay tâm tình rất tốt , đêm qua Tô Duệ đối với nàng hảo một phen ôn tồn, hai người thẳng đến hừng đông mới nặng nề đi ngủ, về phần con nha hoàn Phỉ Thúy kia, sáng nay Tống thị đã nghe Ninh ma ma kể lại, buồn bực vốn có trong lòng cũng dần dần nhạt đi, chỉ cần cái bụng này của nàng không chịu thua kém, hoặc là, con nha đầu Phỉ Thúy kia cố gắng không chịu thua kém , vì lão gia khai chi tán diệp,vậy cũng không sợ ả Tú Cần kia sinh ra là thứ nghiệt chủng gì.
"Không sao ạ." Tô Giáng Thần suy yếu nói, "Có lẽ là trong xe ngựa có chút ngột ngạt."
Tống thị ôm nữ nhi vào trong lòng, sau đó nói nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, đợi đến chùa rồi, nương lại đánh thức ngươi." Tô Giáng Thần gật gật đầu, liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Tô Giáng Thần tỉnh lại, đã đi đến cửa núi, Tống thị cười nhạt nói: "Đến cửa núi, sẽ không thể tiếp tục ngồi xe ngựa nữa."
Tô Giáng Thần vội vàng đi theo Tống thị xuống xe ngựa, Hương ma ma lập tức tiến lên nói: "Phu nhân, nô tỳ đã phân phó người đi thông báo với phương trượng một tiếng, người trước tiên ở trong này nghỉ chân một chút, đợi phương trượng đến đây, lại cùng nhau lên núi."
Tống thị hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ vài bước đường, sao phải cần nghỉ ngơi. Nữ nhi, đi thôi." Hương ma ma thình lình bị Tống thị đối xử lạnh lùng như vậy , trong lòng nhất thời có chút không biết là tư vị gì, tối hôm qua phạt mụ ở trong sài phòng qua đêm, vốn tưởng rằng bị phạt xong liền hết chuyện, ai biết, ở trước mặt nhiều nha hoàn, và tên sai vặt như vậy, cư nhiên không chừa ụ một chút thể diện, tâm mụ nhịn không được có chút bất an, nếu như phu nhân còn không có tha thứ ụ, vì sao kêu mụ tới nơi này? Này thật sự là không hợp tình hợp lý a.
Nhưng đây cũng không phải là việc mà mụ có thế suy ngẫm ra được, mụ bước nhanh đi theo Tống thị và Tô Giáng Thần. Tống thị và Tô Giáng Thần đi đến giữa sườn núi, Tô Giáng Thần nhịn không được nói: "Nương, ta hơi mệt."
Thân mình này còn quá nhỏ ,chịu không được lộ trình dài như vậy , đương nhiên, nếu như nàng đã trưởng thành, vậy thì lại khác , nhưng hiện tại nàng còn nhỏ chân ngắn, đi đường làm sao có thể bước nhanh giống như trước . Tống thị sờ sờ đầu nữ nhi , không chỉ Tô Giáng Thần, liền đến nàng cũng có chút mệt mỏi.
"Vậy thì nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp." Tống thị ngừng cước bộ, ngay tại ngôi đình dành cho khách nghỉ chân ở lưng chừng núi , Trân Châu ,Tử Ngọc và vài cái nha hoàn tương đối lớn vội vàng từ trong hộp thức ăn lấy ra một ít thức ăn chay đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tống thị và Tô Giáng Thần. Tống thị và Tô Giáng Thần vừa mới ăn mấy miệng, chợt nghe nghe một người nói: "A di đà Phật, không biết Tống thí chủ hôm nay đến tệ tự, lão nạp không có từ xa tiếp đón."
Tống thị vội vàng đứng dậy nói: "Đại sư, là tiểu phụ nhân lỗ mãng, trước đó cũng không có gửi bái thiếp, mong rằng đại sư thứ lỗi."
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, liền nhìn thấy một vị hòa thượng râu trắng, mặc một thân áo cà sa chói lọi, đứng ở bên cạnh ngôi đình , phía sau còn đi theo vài tiểu sa di, nàng lập tức đứng dậy, đối với lão hòa thượng nói: "Đại sư hữu lễ ."
Ánh mắt của lão hòa thượng chuyển hướng về phía Tô Giáng Thần, Tô Giáng Thần nhịn không được cả kinh, ánh mắt hơi hơi chuyển khai, không dám nhìn thẳng hòa thượng .
"A di đà Phật, mọi sự có nguyên tất có quả, nhân quả thiện báo vốn là chuyển vần, tiểu thí chủ, vứt bỏ chấp niệm mới là lẽ phải." Lời nói của lão hòa thượng , nhất thời làm cho tim của Tô Giáng Thần bị treo lên, đây là có ý gì?