"Hai lượng, nhiều hơn cũng không mua. Nếu như để cho những người khác biết các ngươi giày xéo nha đầu này như thế , chỉ sợ ngày sau không ai dám tới nơi này bán, cũng không có người dám đến mua."
Tuy rằng rất nhiều gia đình nghèo mua nhi bán nữ, nhưng có người nào biết rõ là tử lộ, còn đem nữ nhi cùng nhỉ tử của chính mình đẩy vào, làm nô tài đó là vạn bất đắc dĩ, cũng là vì sự sống tồn, có đạo lý nào là vì muốn tiếp tục sống sót ,mà kết quả ngược lại lại bị mất đi tánh mạng . Còn có nhưng hộ nhà cao cửa rộng , đánh giết nha hoàn là chuyện bình thường , nhưng đều là ở trong nội trạch riêng tư . Nếu như công nhiên mua một nha hoàn bị chịu ngược đãi trở về, chỉ sợ mặt mũi đều bị mất sạch.
Nha bà vừa nghe, không khỏi oán hận trừng mắt nhìn nha đầu kia , nếu như lúc trước tâm ngoan một chút , đánh giết là xong, cũng miễn cho nàng ta tìm cơ hội vụng trộm chạy ra làm mất mặt mụ.
"Ai da, này thật là thiên đại oan uổng, ta làm nha bà đã mấy chục năm, đối với đám nô tài đến một ngón tay cũng không có động vào. Nếu như không tin, ma ma cứ việc đi hỏi." Dùng tay khăn chấm khóe mắt, nhìn Ninh ma ma đến lông mày cũng không nhăn , biết là người không dễ đối phó, liền nhẹ nhàng nói: "Ma ma , nói thật với người , nha đầu này đến từ đại hộ nhân gia ở trong kinh thành. Thời điểm bị đưa đến nơi đây, toàn thân đã sớm là vết thương. Về phần tiểu thư mà nàng ta nói..." Nhìn Tô Giáng Thần liếc mắt một cái, nha bà kề ở bên tai Ninh ma ma nói nhỏ một câu.
"Cái gì?" Ninh ma ma nhăn mặt , cư nhiên lại có người bỏ đá xuống giếng như vậy, thừa dịp người ta gặp họa, lại đem toàn bộ nữ quyến của nhà người ta bán vào kỹ viện, còn là là loại kỹ viện hạ đẳng nhất.
Tô Giáng Thần tuy rằng không nghe rõ ràng, nhưng cũng hiểu được lời mà nha bà còn chưa nói xong là có ý gì. Nhìn nha đầu trước mắt, nàng nhịn không được nghĩ, so với chính mình kiếp trước , nha hoàn này thật sự là còn đáng thương hơn rất nhiều.
"Ma ma." Tô Giáng Thần lôi kéo tay Ninh ma manói: "Hãy mua nàng ta đi, quét dọn, trồng hoa, những việc này, ta nghĩ nàng ta cũng làm được."
"Ma ma, xin ngươi đại phát từ bi đi, cứu cứu nô tỳ và chủ tử của nô tỳ đi."Nha đầu kia lại bắt đầu liều mạng dập đầu, chỉ chốc lát sau, trên nền đác thanh chuyên đã có vết máu.
"Ngươi hãy lo cho tốt bản thân đi." Ninh ma ma có chút tức giận, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình nàng là mệnh khổ , hôm nay gặp được , nàng mới bất đắc dĩ ra tay, nếu như lại thêm một người, nàng nào có cái bản sự kia?
Nha đầu ngẩng đầu, nói với Ninh ma ma : "Ma ma, chủ nhân gia đối với nô tỳ có ân cứu mạng, tiểu thư đối nô tỳ có tái tạo chi phúc. Tin tưởng ma ma đã nghe qua một câu, uống nước nhớ nguồn. Nếu như nô tỳ không để ý gì đi theo mẹ , tất nhiên là hưởng phúc, nhưng lại cô phụ chủ nhân gia lúc trước cứu mạng chi ân. Bình nhi cho dù có ti tiện, cũng phải có cốt khí của chính mình . Bình nhi quyết định sẽ không đi theo ma ma, trừ phi ma ma đồng ý mang chủ tử nô tỳ đi cùng."
"Đúng là phản rồi, ngươi chỉ là một con tiện tỳ, cư nhiên dám uy hiếp ma ma." Nha bà thù mới hận cũ cùng nhau xông lên, giơ tay muốn đánh Bình nhi, Tô Giáng Thần ở một bên lạnh lùng nói: "Vừa rồi còn nói rất lưu loát rằng không động đến một đầu ngón tay, nhưng giờ xem ra, đâu chỉ là động một đầu ngón tay. Nói chuyện cũng phải động động não, đừng chỉ biết nói không làm."
Lời vừa thốt ra , nha bà động cũng không phải, mà không động cũng không phải.
Vì thế, bàn tay của nha bà vỗ vào nhau khóc nức nở, nói: "Tạo nghiệt a, ta vì sao lại thu cái đám sao chổi này về chứ?"