Tô Duệ vỗ về thê tử nói: "Ngươi thật là hồ đồ, có ta ở đây, tiểu nhân bỉ ổi nếu như dám đụng mẫu tử nàng một sợi lông, ta đầu tiên sẽ là người không tha cho hắn. Nữ nhi là chí thân cốt nhục của ta, ta làm sao có thể để kẻ nào hại nàng. Nàng yên tâm đi, việc này, dù thế nào cũng sẽ tra ra manh mối. Ta chắc chắn sẽ trả lại ẫu tử các nàng mẫu tử một cái công đạo."
Tống thị cúi đầu, khàn khàn nói: "Tạ ơn lão gia làm chủ ẫu tử chúng ta ."
--
"A, rắn, rắn thật lớn." Thanh âm bén nhọn của Tô Giáng Thần nháy mắt cắt qua thời khắc yên tĩnh này, Tống thị và Tô Duệ nghe được thanh âm liền bước nhanh đến bên giường nữ nhi .
Hai người đi vào, chỉ thấy Tô Giáng Thần đang không ngừng vung cánh tay , miệng không ngừng nói: "Tránh ra, tránh ra, không cần cắn ta, phụ thân, mẫu thân, các người ở nơi nào, thật đáng sợ! Thật đáng sợ!"
Tô Duệ nhìn thấy bộ dáng này của nữ nhi, trong lòng đau xót, vội vàng ôm lấy nữ nhi, dỗ dành nói: "Nữ nhi đừng sợ, phụ thân và mẫu thân đều ở đây, nữ nhi đừng sợ." Nói xong, còn không ngừng vỗ sau lưng nàng, ý đồ trấn an cảm xúc bất an của nữ nhi.
Tô Giáng Thần từ trong giấc mơ bừng tỉnh, nhìn thấy Tô Duệ, nước mắt lập tức tuôn chảy, run rẩy thanh âm nói: "Một con rắn thật là lớn, thật là đáng sợ! Nó quấn lấy con, còn nói muốn cắn chết ta, thật đáng sợ!"
Tô Duệ vuốt ve hai má nữ nhi nói: "Nữ nhi đừng sợ,phụ thân ở trong này, con hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy, liền sẽ không có chuyện gì ."
"Thật sự?" Tô Giáng Thần có điểm không tin, khuôn mặt mang theo nước mắt thoạt nhìn hết sức mảnh mai, nàng nói: "Con nghe người ta nói, con rắn nhỏ sau khi chết , có thể biến thành ác linh, sẽ bò đến tìm người hại chết nó , có phải hay không?"
"Nữ nhi con đang nói điều ngốc nghếch gì vậy." Tống thị ở bên tiếp lời nói: "Đây đều là do đám hạ nhân bịa chuyện , làm sao tin được. Nữ nhi, con hôm nay bị kinh hách, nên mới mơ thấy ác mộng, đừng để chính mình lại dọa chính mình ."
Tô Giáng Thần vội ôm chặt cánh tay Tô Duệ nói: "Phụ thân, con sợ, con cứ nghĩ, con cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại người và mẫu thân . Con rắn kia thật đáng sợ, trong mắt lóe ra ánh sáng màu đỏ ,giống như là muốn đem con nuốt vào bụng. Phụ thân, con rất sợ." Nói xong, liền bổ nhào vào trong lòng Tô Duệ òa khóc.
Tô Duệ ôm chặt nữ nhi, nhếch miệng biểu hiện hắn cực độ không vui. Tống thị ở bên nhìn, khóe miệng không khỏi nhếch lên,cơn ác mộng này của nữ nhi xảy ra thật sự là quá đúng lúc . Lúc trước lão gia có lẽ còn có thể có một tia khoan dung, nay, chỉ cần lão gia biết người nào có liên quan đến việc này , người đó , cho dù không bị ghét bỏ, cũng sợ khó lại có được lão gia yêu thích rồi .
Chuyện này, mặc kệ ai là người ở phía sau màn , mục đích chỉ có một, chính là muốn chính mình và Lục di nương kia đấu đá nhau. Tống thị rất rõ ràng, nếu như bây giờ động đến Lục di nương, mặc kệ kết quả là gì , nàng cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị chán ghét. Nhìn cái bụng bằng phẳng của chính mình , Tống thị nhịn không được đau xót, nếu như có một đứa con tra làm chỗ dựa, đừng nói là Lục di nương, chính là cho dù tới thêm nhiều di nương hơn nữa thì đã sao? Ai có thể lung lay được vị trí chính thất của nàng ? Ai có thể cùng nàng tranh phong?
Lục di nương tuy rằng không hề động tay , cũng không thể đại biểu không thể làm cho lão gia ghét bỏ nàng ta . Nghĩ đến đây, trong lòng Tống thị lại có một phen so đo, mặc kệ việc này là do ai làm , cũng mặc kệ có thể tra ra hay không, tóm lại, nhất định phải để cho ả Tú Cần tiện nhân kia biết, trừ bỏ đứa nhỏ, nàng ta ở trong mắt Tô Duệ t cũng bất quá chỉ là một cái sủng vật mà thôi. Đôi mắt vừa chuyển, Tống thị biết nàng hiện tại duy nhất có thể làm chính là bắt lấy tâm của lão gia , thừa dịp chính mình còn trẻ, nhanh chóng lại hoài thai một đứa nhỏ, mặc kệ thế nào, nàng đều phải sinh hạ một đứa con trai, vì chỗ dựa của nữ nhi, cũng vì chỗ dựa của chính mình sau này.
Tô Giáng Thần nặng nề ngủ, Tô Duệ cũng không có rời đi, liền nghỉ ngơi ở trong phòng Tống thị . Hai vợ chồng nằm ở trên một cái giường, lại "đồng sàng dị mộng".