"Về phần những nha hoàn tham gia đánh nhau khác." Tô Giáng Thần dừng một chút, sau đó nói với Ninh ma ma: "Trong phủ gần đây không phải thiếu rất nhiều thô sử nha hoàn sao, ta xem các nàng đánh nhau thân thủ cũng không tệ lắm, phái đi làm thô sử nha hoàn vừa hay, ngươi nói có đúng hay không? Ma ma."
Ánh mắt Ninh ma ma chợt lóe, nhiều người như vậy đều bị trừng phạt , duy chỉ mỗi Hổ Phách là không hề nhắc đến, tiểu thư đây là... ?
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Ninh ma ma, Tô Giáng Thần chỉ cười, mà Phỉ Thúy ở bên cạnh nhìn thấy, hiểu ý của Tô Giáng Thần, liền đỡ Hổ Phách dậy, vừa giúp nàng sửa sang lại xiêm y, vừa nói: "Muội muội chịu khổ rồi , vừa rồi tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy, là Linh Lung ra tay đánh vỡ bình hoa trong tay muội, cùng muội không có nửa điểm quan hệ, mau đi rửa mặt, bôi thuốc mỡ đi."
Những nha hoàn khác nghe thấy, toàn bộ đều ngẩng đầu lên nhìn tiểu chủ tử trước mặt, chỉ thấy Tô Giáng Thần khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, nụ cười như đang châm chọc các nàng tự cho là thông minh. Đúng vậy, Tô Giáng Thần không hề nhìn thấy ai đánh rơi bình hoa, nhưng trong đại trạch môn này, lời của chủ tử nói , đúng chính là đúng, chủ tử nói sai thì phải chính là sai. Chẳng lẽ còn có ai dám cùng nàng tranh biện thị phi đúng sai sao? Vậy không phải là chính mình muốn chết sao? Với lại, những nha hoàn này đều rõ ràng, bản thân là bị Linh Lung xúi giục tới gây sự, nếu thật muốn truy cứu đến cùng, chỉ sợ đến lúc đó người bị đánh côn chính là chính mình, chứ không phải là Hổ Phách kia. Vừa nghĩ đến đây, những nha hoàn này hận Linh Lung muốn chết, nếu không phải do ả họa thủy này ở giữa châm ngòi , các nàng cũng không đến mức cùng Hổ Phách gây gổ, thế cho nên mới gây ra đại họa này
Ninh ma ma nhìn theo Tô Giáng Thần đi xa, cười lạnh tiến lên nói: "Một đám tiện tì, không biết sống chết, chủ tử là người mà lũ nha hoàn các ngươi có thể cầm nắn sao?"
"A." Hét thảm một tiếng, Linh Lung hôn mê nằm trên mặt đất,có lẽ là do Ngọc Hoàn kia động thủ quá ngoan độc, đem nàng đánh ngất đi, Ninh ma ma đi qua quét mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ thấy hai má nàng ta sưng phù ửng đỏ, tóc rối tung , hoàn toàn không giống con người.
Ngọc Hoàn khẩn trương nhìn Ninh ma ma, hi vọng Ninh ma ma có thể buông tha cho nàng một lần, ai biết Ninh ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đối với hảo tỷ muội của mình cũng có thể hạ thủ ngoan độc như thế, có thể thấy cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì. Nếu tiểu thư đã lên tiếng, ta cũng không làm khó dễ ngươi, đi theo ta trở về làm thô sử nha hoàn, nhìn lực đạo của tay ngươi , làm thô sử nha hoàn vừa khéo."
Ngọc Hoàn vừa nghe, thiếu chút nữa hôn mê ngất đi.
Chiều tối, Tống thị nghe về việc này, liền nói với Ninh ma ma: "Tiểu thư tựa hồ không giống với trước kia ."
"Phu nhân, nô tỳ nhìn tác phong của tiểu thư , cực kỳ giống lão gia và phu nhân, ngày sau tất nhiên sẽ không phải chịu khổ." Ninh ma ma trấn an Tống thị nói: "Phu nhân không có tận mắt nhìn thấy nàng xử trí đám nha hoàn, nếu như thấy được, liền tin tưởng nô tỳ ,nửa câu hư ngôn cũng không có."
"Vậy chuyện của Hổ Phách kia?" Tống thị hỏi ngay vấn đề mấu chốt , chính là đuổi Hổ Phách đi hay là vẫn lưu lại?
"Nô tỳ có lời, không biết có nên nói hay không?" Ninh ma ma thật cẩn thận nhìn Tống thị, thấy sắc mặt nàng trầm ổn, vì thế liền tiếp tục nói: "Nô tỳ trước đây đã cảm thấy Hổ Phách này là người kiên định chất phác, tuy rằng chiếm không được sự yêu thích của chủ tử, nhưng người như thế thường thường là thành thật nhất, tuyệt sẽ không giống với những kẻ tiểu nhân khác khẩu phật tâm xà , bên ngoài thì một vẻ, nhưng bên trong lại là một vẻ khác . Bên người tiểu thư , khuyết thiếu chính là một người thành thật như thế , nô tỳ thấy Hổ Phách này không tệ."
"Nhưng nàng ta ở trong phủ lẻ loi một mình, ngày sau đi theo bên người Giáng Thần , rất khó áp chế đám nha hoàn phía dưới." Tống thị làm sao không biết điểm tốt của Hổ Phách , chính là một kẻ không có thủ đoạn khéo đưa đẩy , bản lĩnh khéo léo, làm sao có thể đứng vững ở vị trí đại nha hoàn ?