Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 118: Chương 119: Nghe Tin Người Cũ Tâm Phiền Ý Loạn






Tô Giáng Thần đang nằm nghiêng người đọc sách,còn Trân Châu đang ngồi thắt dây, Tô Giáng Thần khép sách lại, nói với Trân Châu : "Cho ta xem nút thắt do ngươi thắt đi."
Tô Giáng Thần đón lấy từ trên tay của Trân Châu vừa nhìn, cư nhiên là nút thắt phương thắng, vui vẻ nói: "Nút thắt này thật là khéo."
"Nô tỳ cảm thấy, khối bạch ngọc này nếu phối với nút thắt màu tím là đẹp nhất." Trân Châu đặt khối ngọc bội ở trên người Tô Giáng Thần ướm đi ướm lại, sau đó nói: "Người xem, đẹp mắt vô cùng."
"Ngươi phối như vậy, thật làm cho ta nghĩ tới nha đầu Tử Ngọc ." Tô Giáng Thần cười nói.
Cón Tử Ngọc cũng vừa đúng lúc nghe thấy Tô Giáng Thần nhắc tới nàng, liền nói : "Tiểu thư lại trêu ghẹo nô tỳ."
"A, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Thật đúng với câu nói, chớ nên nói xấu sau lưng người khác." Tô Giáng Thần trêu ghẹo Tử Ngọc .
Tử Ngọc sẵng giọng: "Tiểu thư người trêu ghẹo người ta thật là quá đáng, biết là nô tỳ thật thà, nên cứ hay trêu ghẹo nô tỳ ."

"Được rồi, nói tiểu thư trêu chọc ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự thật thà sao?" Trân Châu nói theo : "Còn không mau thành thực khai báo, vừa rồi chạy đi đâu xem náo nhiệt ?"
Tử Ngọc trừng mắt nhìn Trân Châu một cái, sau đó quay lại bẩm báo với Tô Giáng Thần: "Nô tỳ vừa rồi chạy đi xem một trận rất náo nhiệt."
Tô Giáng Thần thưởng thức nút thắt trong tay, nhàn nhạt nói: "Nói ra nghe thử."
"Hôm nay, Hương ma ma tự mình tìm người ở phòng bếp muốn một chén đậu hủ hoa uống, bởi vì có nha hoàn tìm nàng, liền đặt cái chén ở một bên, đến khi Hương ma ma trở lại, cái bát kia cư nhiên rơi ở trên đất, vỡ nát. Hương ma ma nhìn trong viện không có người nào khác, chỉ có một mình Thường ma ma đang ở trong sân phơi chăn bông, liền nói là Thường ma ma giở trò quỷ. Hai người nói qua nói lại bất hòa, liền ở trong sân đánh nhau, khuyên như thế nào cũng khuyên không được, mắt trái của Hương ma ma bị đánh một quyền, mặt của Thường má má bị Hương ma ma cào ấy đường, bộ dạng giống như lũ gà chọi, nhìn thôi cũng cảm thấy buồn cười."
Tô Giáng Thần cười lạnh một tiếng, "Hai cái mụ chủ chứa này, đều ỷ vào chính mình là người làm lâu năm, ai cũng không phục ai, cứ để cho các nàng chó cắn chó đi , không có sự phân phó của ta , không cần để ý tới các nàng, ta cũng muốn nhìn xem, các nàng có thể biến nơi này của ta thành cái bộ dáng gì ."
Trân Châu lo lắng nói: "Tiểu thư, nhưng hai người các nàng như vậy, vạn nhất gây lớn chuyện lên sợ sẽ liên lụy đến tiểu thư "
"Không sợ, ta còn sợ các nàng không gây chuyện nữa kìa, cứ gây chuyện, gây như vậy mới tốt." Trong đôi mắt Tô Giáng Thần hiện lên một tia lệ quang, "Đến lúc đó, để cho các nàng biết, Tô gia chúng ta cũng không phải là nơi có thể để cho các nàng tùy ý xằng bậy ."
Cứ như thế qua mấy ngày,cũng không có chuyện gì ầm ĩ nữa. Sáng sớm , Tô Giáng Thần đang được Trân Châu hầu hạ chải đầu, Tử Ngọc tiến vào nói: "Nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo, bà cô đã đến rồi."
Cây trâm mà Tô Giáng Thần đang cầm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, nàng nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương , dường như phảng phất trở lại một khắc đã khắc cốt ghi tâm ở kiếp trước kia.
Triệu Uyển Uyển, ngươi rốt cục vẫn đến đây, bất quá,ngươi của lúc này , còn chưa phải là kẻ âm độc kia, ta rốt cuộc nên làm gì với ngươi của lúc này đây?
Tô Giáng Thần khẽ nhếch miệng cười,trong nụ cười kia nhưng lại mang theo một tia chua xót, Trân Châu nhìn có chút đau lòng nói: "Tiểu thư, nếu như không vui ,thì nói ra cũng tốt hơn!"
"Cao hứng, ta làm sao có thể không vui được chứ, lại đến thêm một vị hảo tỷ muội, về sau ta có thể có thêm bạn , làm sao có thể không vui chứ?" Ý cười trên khóe miệng của Tô Giáng Thần càng sâu ."Hôm nay là ngày lành, phải trang điểm đẹp một chút, không phải sao? Mau đến chải cho ta kiểu tóc uy đọa kế, còn nữa, lấy những thứ tốt nhất trong tráp ra cho ta , không thể làm mất thể diện cuả Tô phủ được , đừng khiến cho khách nhân cảm thấy chúng ta bạc đãi các nàng."
Trân Châu cắn cắn môi, tiểu thư như vậy, thật sự làm cho các nàng có chút sợ hãi.
"Làm sao vậy?" Tô Giáng Thần giận tái mặt nói: "Một người hai người , giống như đầu gỗ đứng đờ ở nơi này làm cái gì? Không nghe thấy ta nói gì sao? Đừng làm cho khách nhân cảm thấy chúng ta thất lễ, dù thế nào, cũng phải để cho khách nhân cảm thấy chúng ta đối với các nàng nhưng là thập phần coi trọng."

Trân Châu lập tức tiến lên vì Tô Giáng Thần chải tóc kiểu uy đọa kế, sau đó lấy gương ra , để cho Tô Giáng Thần nhìn gương trước sau so sánh. Tô Giáng Thần nhìn về phía cái tráp, nói với Trân Châu : "Lấy cây trâm song loan vàng điểm thúy , còn có cây trâm hoa vàng khảm bảo thạch , đúng rồi, còn có đôi khuyên tai hoa vàng khảm phỉ thúy , ân, ngươi nhìn thử xem, bốn cái vòng tay này nhưng là bạch ngọc tương thành thượng đẳng , trân phẩm hiếm có ..."
Sau khi chải đầu bối tóc xong, Tô Giáng Thần lại bắt đầu chọn quần áo, "Uh, bộ màu hồng Hải Đường này đã mặc qua rồi , kiện màu đỏ kia quá dung tục , còn kiện màu bạc kia không được sáng sủa lắm, nhìn nhân tinh thần sa sút..." Đến cuối cùng, Tô Giáng Thần chọn một kiện áo màu hoa hồng nhạt ,kết hợp với một kiện váy dài màu thạch thanh thêu Mai Lan Trúc Cúc .
Đợi đến lúc Tô Giáng Thần mặc xong, ngồi ở trước bàn trang điểm , lại cảm thấy chính mình trong gương , rõ ràng là bộ dáng của một tiểu hài tử trang điểm như người lớn, chẳng những khó coi, còn mang theo một tia dung tục .
Vốn dĩ một thân trang điểm của nàng là thực rất đẹp đẽ sang trọng, nhưng Tô Giáng Thần còn chưa có trưởng thành, đầu có vẻ nhỏ, cài nhiều trâm như vậy liền có vẻ buồn cười, hơn nữa trâm cài khiến cho cả người có vẻ như đang giả vờ người lớn .
Tô Giáng Thần rũ mắt xuống nói: "Gỡ xuống đi."
Trân Châu có điểm không rõ, Tử Ngọc lại tiến lên nói: "Đem mấy cây trâm này toàn bộ gỡ xuống hết đi."
Trân Châu tiến lên tháo trâm ra, sau đó Tử Ngọc tiến lên nói: "Theo nô tỳ , tiểu thư trang điểm như vậy , quý khí không ít. Đáng tiếc a, tiểu thư còn chưa có trưởng thành, nếu như tiểu thư đã trưởng thành , lại trang điểm một thân như vậy , khẳng định là diễm lệ vô cùng, so với quý phi a, hoàng hậu, công chúa gì đó ở trong kịch, còn khí phái hơn vài phần nữa kìa."
"Nói nhảm nhí cái gì a." Tô Giáng Thần nở nụ cười, nói với Tử Ngọc : "Nếu để người bên ngoài nghe được, sẽ cảm thấy ta quá sức ngông cuồng ."
"Như vậy mà cũng tính là ngông cuồng sao." Tử Ngọc nói: "Công chúa ,tiểu thư đều là người , chỉ là danh hiệu nghe ghê gớm hơn một chút thôi."
Tử Ngọc giúp Tô Giáng Thần cài một cây trâm ngọc bích , lại gài lên một đóa quyên hoa màu tím , trên tai mang một đôi tầm trân châu , lại mặc một thân áo hoa luạ màu hồng , váy màu ngà dài thêu hoa lan , một cô gái duyên dáng yêu kiều liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tô Giáng Thần sửa soạn kĩ càng , đang chuẩn bị đi ra sảnh chính thì một tiểu nha hoàn ở ngoài rèm cửa bẩm báo: "Tiểu thư, Từ ma ma đã đến."
"Vào đi." Tô Giáng Thần thấy Từ ma ma đến đây, cũng không vội vàng.
"Tiểu thư vạn phúc." Từ ma ma đưa mắt nhìn Tô Giáng Thần , thực vừa lòng nói: "Tiểu thư trang điểm như vậy , đúng là thiên tiên ."
"Miệng của ma ma giống như là bôi qua mật ấy." Tô Giáng Thần cười nói: "Được rồi ,canh giờ không còn sớm , chỉ sợ nương cũng đã chờ sốt ruột , chúng ta nên đi thôi."
Từ ma ma tiến lên đưa cho Tô Giáng Thần một cái hồng bao tiền thưởng nói: "Đây là phu nhân phân phó ."
Tô Giáng Thần cúi đầu, ánh mắt lướt qua hồng bao kia, khóe miệng mang theo một tia trào phúng. Bất quá, nàng vẫn thuận tay đặt vào trong tay áo của chính mình , dù thế nào, nàng hôm nay cũng phải cho vị biểu muội đáng thương này một chút ngon ngọt.