Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 76




Bộ lạc Mộ Sắc vừa xây dựng xong chỗ ở, nên người nửa đường chạy trốn đuổi theo vợ như Ma Da thật ra thì cũng không quen thuộc, căn bản không biết mình được phân đến căn nhà nào, chỉ là, xã hội cộng sản nguyên thủy thật tốt, hắn không hề suy nghĩ liền tùy tiện đá văng cánh cửa khép hờ của một căn nhà rồi ôm Lý Mộ Tư chui vào, kết quả. . . . Đi vào liền nhìn thấy hai người thú khôi ngô đang ôm nhau, lăn trên đệm giường đã trải tốt da thú —— hai người này hiển nhiên quá mức kích động, cho đến nghe được âm thanh mới kinh ngạc quay đầu lại.

Lòng cảnh giác thế này. . . . Thật sự quá sơ sót!

Ma Da phê bình ở trong lòng.

Về phần Lý Mộ Tư không cẩn thận liếc lên. . . .

"A a a, mù rồi mù rồi!"

Hình ảnh hai người đàn ông khắp người đầy bắp thịt ôm nhau thật sự quá đau đớn mắt, Lý Mộ Tư dù không có trứng cũng rất đau, không thể kiềm chế, cả khuôn mặt và hậu môn của cô đều giật giật.

Ma Da rất là vô tội liếc cô một cái, không rõ ra sao. Bởi vì theo ý hắn, tỷ lệ của người thú và giống cái thật sự quá không bằng nhau, cố tình người thú đều là mấy tên lửa nóng, bình thường một hai người quan hệ tốt rồi cùng nhau nã pháo cũng là chuyện bình thường.

Cho nên, hắn chỉ cực kỳ bình tĩnh gật đầu, thậm chí còn liếc cái thứ đang giương lên của hai người, để tin chắc Lý Mộ Tư cho dù có so sánh cũng sẽ không ghét bỏ mình, mới giải thích: "Cô ấy rất không thoải mái, tôi cũng cần một chỗ để cho cô ấy nghỉ ngơi."

Hai người thú mặc dù cả khuôn mặt hiện đầy bất mãn, nhưng hiển nhiên vô cùng thiên vị chỉ nhằm vào mình Ma Da, mặc dù như thế, bọn họ vẫn hùng hùng hổ hổ bò dậy, dửng dưng khoác váy da thú lên hông, liền không hề khúc mắc tặng nhà lại cho Lý Mộ Tư. Thậm chí, khi đi ngang qua Lý Mộ Tư, còn vô cùng quan tâm đưa đầu qua, mở một đôi mắt to như chuông đồng hỏi mấy câu.

Lý Mộ Tư nhất thời xấu hổ, che cái bụng đang quặn đau từng hồi, yên lặng sám hối ở trong lòng "Khốn kiếp, đã ở thế giới gay này rồi, sao còn có thể kỳ thị gay chính hiệu như họ? Kẻ cơ bắp cũng có mùa xuân!", rồi lộ ra nụ cười xấu hổ.

Hai anh chàng lập tức cười khúc khích khoác bả vai nhau đi ra ngoài, vừa đi còn vừa cười ngây ngô. Chọc cho Ma Da âm thầm nhe răng.

Lý Mộ Tư đau bụng kinh không phải lần đầu, trước kia lúc cô đi học, há miệng luôn không nhịn được không ăn cay ăn lạnh, mỗi tháng đều phải đau một trận. Ngược lại sau khi xuyên đến thế giới người thú, được các người thú chăm sóc khắp nơi, chỉ sợ mình sẽ liên lụy họ, vì vậy ngày ngày rèn luyện, ngược lại không thấy đau nữa. Lúc này vừa đau, chỉ sợ là do lúc sinh hai đứa con đã ngâm nước lạnh, sau đó còn chạy trốn, không có bảo dưỡng tốt.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Mộ Tư liền có chút sợ sệt.

Trước kia mấy người lớn đều nói, lúc phụ nữ ở cữ mà để lại mầm bệnh, thì sẽ bị dây dưa cả đời. Đại lục người thú thiếu cơm thiếu áo kỹ thuật rơi ở phía sau, nếu như thực xảy ra tật xấu gì, thì không thể trị được!

Cô lại không biết, sau khi cô đến thế giới này, cơ thể đã được cải tạo dần dần. Dù sao dinh dưỡng, vi sinh vật và các loại vi khuẩn có ích, có hại ở hai thế giới đều không giống nhau, nên sự ảnh hưởng đến việc trổ mã của cơ thể cũng khác. Đây cũng là vì sao người ở một thế giới thì cường tráng, một lại nhỏ yếu.

Mà sau khi cô ăn vào máu của người cá, đã làm gia tốc tiến trình này. Khiên cơ thể vốn yếu đuối của cô cường tráng hơn, khỏe mạnh, đã sớm càng thêm tiếp cận với người thú ở đây rồi, sao có thể dễ dàng bị bệnh được chứ?

Tư Nạp Khắc chỉ cần là làm việc cho Lý Mộ Tư, tuyệt đối chạy nhanh đến eo cũng có thể uốn éo thành vòng tròn, cho nên, chỉ chốc lát sau đã xách theo mộtthùng nước nóng to vọt vào. Chỉ là, khi hắn mới vừa ân cần muốn giúp Lý Mộ Tư tắm, thì Ma Da lập tức đá hắn đi ra ngoài. Tư Nạp Khắc giận đến chống nạnh giơ chân, mắng to ở tại cửa ra vào: "Khốn kiếp! Cư nhiên ngăn cản tôi theo đuổi Mộ Tư, anh anh anh. . . . Cái tên khốn kiếp này, tôi muốn để cho mọi người cũng khinh thường anh! Cạnh tranh không công bằng!"

Suy nghĩ một chốc, không cam lòng, lại nguyền rủa: "Giống cái mới sẽ không thích tên bá đạo như anh! Đại biểu trăng sáng khinh thường anh!"

Đáng tiếc, mặc cho hắn mắng lợi hại cỡ nào, Ma Da chỉ bĩu môi, liền trực tiếp cụp hai lỗ tai trên đỉnh đầu xuống, nghe cũng không nghe.

Tư Nạp Khắc mắng đến cổ họng khát khô, chỉ có thể ảo não rời đi.

Ngược lại Lý Mộ Tư. . . . . .

"Này này! Anh này! Tay của anh đang sờ nơi nào?"

"Đừng đừng đừng! Em tự làm! Tự làm!"

"A a a khốn kiếp! Đừng tưởng rằng anh cụp lỗ tai xuống thì có thể làm bộ không nghe thấy! Em tự làm có nghe hay không!"

Cuối cùng, Lý Mộ Tư không thể nhịn được nữa, đá vào trên mặt Ma Da, lúc này mới hắt nước vào mặt cái người làm bộ nghiêm chỉnh, đuổi anh ta đi.

Ma Da không cam không nguyện ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một đám người thú đang chơi với con hắn.

Một người thú đưa tay chọt Hắc Lâm Sâm một cái, thấy Hắc Sâm Lâm bị buộc lăn lộn trên mặt đất, vẫn hung ác nhào tới, không khỏi ha ha mừng rỡ: "Tên nhóc này rất có tinh thần!"

Lông trên cả người Hắc Sâm Lâm bắt đầu dựng ngược lên, nhe hàm răng trắng như tuyết tức giận gọi NGAO...OOO NGAO...OOO.

Ma Da âm thầm gật đầu: rất tốt, cho dù đối mặt người rõ ràng mạnh hơn chính mình, cũng không sợ, rất có dũng khí.

Nhưng, chờ hắn vừa quay đầu, phát hiện Đề Lạp Mễ Tô cư nhiên cũng bị đối xử như thế, người cha ngốc lập tức nổi nóng rồi.

"Rống ——" Tuyết Mao Hống khổng lồ đột nhiên đánh về phía đó, chỉ nghe bịch một tiếng, liền đụng bay người thú đang xách một chân Husky con Đề Lạp Mễ Tô lên, tò mò quan sát cẩn thận giữa hai chân Husky con ra ngoài.

Đề Lạp Mễ Tô ở rung động giữa không trung, lập tức rơi vào trong miệng Tuyết Mao Hống khổng lồ.

Ma Da cẩn thận để Đề Lạp Mễ Tô dưới đất, dùng chân trước cào cào, cào ra một cái hố đất dưới bụng rồi giấu kỹ, lúc này mới hung ác tức giận gầm thét về phía người thú bị đụng đầu óc choáng váng, vẫn còn không hiểu ra sao.

Gần đó, các người thú đang vây quanh Hoắc Khắc trụi lông và người cá trẻ chưa bao giờ gặp đều nghe tiếng chú ý tới bên này, rối rít vây quanh.

"Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra?"

Các người thú chỉ sợ thiên hạ không loạn không hề can ngăn, ngược lại say mê cuồng nhiệt hỏi nguyên do, để tìm được cơ hội liền len lén đạp lên một cước. Thậm chí còn có tên vô lại len lén tính toán, đang mong đợi Ma Da bêu xấu —— hừ hừ, cả ngày độc chiếm giống cái ưu tú trong bộ lạc, ghét nhất rồi !

Người thú lúc nãy vẫn còn ở tò mò nghiên cứu tại sao thú con nhà Ma Da không có tiểu JJ, rồi lo lắng sau này thú con sẽ không tìm được giống cái bầu bạn, lại đột nhiên bị lật tung trên đất, bây giờ cũng cảm thấy mất thể diện cực kỳ, cố tình còn có mấy tên khoác cánh tay hắn hỏi hắn sao lại chọc tới Ma Da, nhất thời mặt đỏ lên phun nước miếng gầm thét: "Tôi làm sao biết!"

Quay người lại, người này đã biến thành hình thú khổng lồ giằng co với Ma Da —— tiên sư bố nó đấy! Đánh lén đáng xấu hổ! Bên cạnh còn có tộc Bạch Hổ nhìn, rốt cuộc có biết chừa chút mặt mũi cho tôi không, mất thể diện mất đến bên ngoài bộ lạc rồi!

Ô ô, về sau nếu không tìm được giống cái chịu sống với mình, thì chính là do Ma Da làm hại đó!

Không ngờ, lúc này hắn mới vừa bày ra tư thế anh tuấn nhất, chuẩn bị đại chiến một cuộc với Ma Da, bên kia, lông dài phía dưới chân trước của Ma Da đột nhiên có gì đứng thẳng động đậy, động trong chốc lát, phần lông dài liền bị người vạch ra phía ngoài từ nhỏ, một cái đầu nhỏ chui ra, mở mắt to đen lúng liếng nhìn hắn.

"Cái cái cái. . . . Giống cái! ! !" Đứa bé này có gương mặt trắng nõn nà, mắt đen lúng liếng, đừng nói người thú không cẩn thận thâm tình nhìn phải, người thú chung quanh đều cùng nhau kêu lên sợ hãi, trong đôi mắt toát ra từng ánh sáng đỏ.

Cho dù Ma Da đang biến thành hình thú, cũng bị vô số ánh mắt đột nhiên nhiệt liệt lên chung quanh làm cho tóc gáy dựng thẳng, cúc hoa căng lên, vội vàng biến thành hình người, một tay ôm Đề Lạp Mễ Tô vào trong ngực, dùng ánh mắt càng thêm nhìn chằm chằm vào một vòng người chung quanh, mặt đều là vẻ đề phòng cướp "Cách con gái của tôi xa chút!"

Người thú chung quanh đều cùng lộ ra nụ cười khúc khích ôn hòa lấy lòng nhất với hắn, từng loạt từng loạt răng cửa lóe sáng, khiến Ma Da cũng cảm thấy "Áp lực như núi" . . . . . .

Trong quần chúng vây xem, Cách Lãng ở tộc Bạch Hổ cũng hưng phấn trừng lớn một đôi mắt to như chuông đồng, thậm chí thuận tay liền tóm lấy cánh tay Ba Lý Ngang xui xẻo đứng ở bên cạnh hắn, kêu to lên: "A a a! Là giống cái hình thú sao? Thật sự là giống cái hình thú sao? Tại sao lúc nãy bé ấy lại biến thân cơ chứ? Tại sao tại sao?"

Ba Lý Ngang kéo đến mấy lần, chết sống cũng không thể kéo ra cánh tay của mình, dù hắn trước giờ vẫn bình tĩnh cũng rốt cuộc không nhịn được rồi, rống to vào lỗ tai Cách Lãng: "Câm miệng! Cái tên ngốc này!"

Gương mặt hưng phấn của Cách Lãng lập tức trầm xuống, dùng âm thanh còn lớn hơn Ba Lý Ngang rống trở về: "Cậu nói cái gì? Hừ, ngươi cái tên này, muốn khiêu chiến với tôi sao?" Sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ, "He, cậu rõ ràng cũng không biết? Không phải cậu thông minh nhất sao? Đừng cho rằng tôi không biết cậu đang nói sang chuyện khác."

Ba Lý Ngang nhất thời cắm một hơi ở trong cổ họng, quên cả sửa sang lại đầu tóc bị Cách Lãng thổi bay —— tại sao tên hoàn toàn không có đầu óc này lại có thể là dũng sĩ lợi hại nhất trong tộc? Thần thú thật đúng là. . . . Thật là mắt bị mù rồi !

Thái Cách cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, đối diện một tên đầu óc thẳng tuột nhưng lại vĩnh viễn không thừa nhận mình ngốc, áp lực của hắn cũng rất lớn.

Vì vậy hắn thuận miệng nói một câu: "Được rồi, chúng tôi không biết, nếu như cậu muốn biết thì tự mình đi hỏi đi."

Không ngờ Cách Lãng lập tức ném Ba Lý Ngang hưng phấn chạy mất: "Hehe, thật tốt quá, chờ tôi hỏi rõ ràng sẽ trở lại nói cho hai người biết."

Ba Lý Ngang oán trách hoạt động cánh tay: "Đáng chết, tên cao to này! Bộ lạc Mộ Sắc làm sao có thể nói chuyện này cho chúng ta biết chứ?"

Thái Cách bất đắc dĩ lắc đầu, ưu buồn nói: "Thôi, để Cách Lãng đi đi. Để cho hắn đi phiền bộ lạc Mộ Sắc cũng tốt hơn phiền chúng ta. Chỉ là, mặc dù khi biến thành hình thú có vẻ không hoàn toàn giống, nhưng lúc đứa bé biến thành hình người, lại đích xác là mùi của giống cái, còn là mùi cực kỳ nồng nặc, chẳng lẽ đây chính là bí mật của bộ lạc Mộ Sắc?" Thái Cách hé mắt.

Hai người cứ như vậy lẩm bẩm tiếp tục thảo luận việc bộ lạc Mộ Sắc nuôi dã thú, trong lòng biết bộ lạc Mộ Sắc vào lúc này có lẽ cũng không có ai có thời gian chiêu đãi bọn họ rồi.

Mà Hắc Sâm Lâm đáng thương, đã sớm bị quên mất, rốt cuộc cũng ưu buồn lắc lắc cái đầu Husky, chầm rì rì đuổi theo mùi của Đề Lạp Mễ Tô —— thói đời trọng nữ khinh nam khổ sở này! Hắn đã thích ứng, thật! Xem mặt hắn rất nghiêm túc nè!

Chỉ là, mặc dù hắn thích ứng rất khá, nhưng một người lại thế nào cũng không thích ứng được.

Bản thân người cá trẻ Ôn Ni Nhĩ cũng không biết tại sao mình đồng ý đi theo con chim không có lông như Hoắc Khắc chạy đến bộ lạc xa xôi này. Có lẽ là tò mò? Tựa như hắn chưa bao giờ gặp người thú, cho nên vừa thấy Khải Tư Đặc liền tò mò đi theo phía sau y, quan sát y giao dịch với người ta? Thậm chí sau đó còn dần dần có cảm giác rất kỳ quái với y, nên len lén giữ y lại. Nhưng tóm lại, khi bọn Hoắc Khắc sắp sửa rời khỏi đất nước người cá thì hắn đã dễ dàng đồng ý muốn đi theo cùng bọn họ đến bộ lạc Mộ Sắc.

A a, rõ ràng cha đã nói với hắn, nói có rất nhiều người thú tư tưởng xấu muốn bắt bọn họ lấy máu, sao hắn vẫn ngốc thế chứ! Rõ ràng. . . . Rõ ràng Khải Tư Đặc đã nói không thích hắn.

Nghĩ đến lời cha dạy, Ôn Ni Nhĩ lập tức liền quên thương cảm, chỉ lo sợ, cả lần đầu tiên được người khác nắm tay bay trên không trung cũng quên thể nghiệm. Cho nên mới vừa rồi, khi Hoắc Khắc đáp xuống bộ lạc Mộ Sắc, có mấy người thú tò mò vây quanh động tay động chân với hắn thì hắn chỉ cứng ngắc nhe răng, phát ra âm thanh đe dọa, thậm chí không có chú ý tới cái mỏ thật dài của Hoắc Khắc không chút khách khí mổ trên mu bàn tay mấy người thú đó, bảo vệ hắn chặt chẽ trong lông vũ ấm áp dưới ngực bụng.

Từ trước đến giờ Ôn Ni Nhĩ nhận hết yêu thương hâm mộ, nên hơi bất mãn vì phát hiện những người thú đáng ghét này cư nhiên đều đuổi theo con Tuyết Mao Hống kia, cư nhiên một người cũng không làm hắn vui lòng, không khỏi buồn bực cực kỳ —— chẳng lẽ Khải Tư Đặc nói đúng, hắn thật không được người thú yêu thích sao?

Ôn Ni Nhĩ mệt mỏi suy nghĩ một lát, phát hiện ở trong bộ lạc này, trừ Khải Tư Đặc, hắn quen thuộc nhất chính là con chim lớn này rồi.

Bĩu môi, dù không cam lòng, Ôn Ni Nhĩ không thừa nhận cũng không được, tên ngu ngốc Khải Tư Đặc kia vừa thấy hắn liền bỏ chạy, nhất định là không dựa vào được. Cho nên, thấy người thú chung quanh đều cười khúc khích đi theo sau mông Ma Da và Đề Lạp Mễ Tô, Ôn Ni Nhĩ lập tức không biết xấu hổ níu lấy lông dài vừa mọc ra sau đầu Hoắc Khắc, hung ác nói: "Chim lớn! Là do anh bảo tôi trở về bộ lạc của anh, tôi mới đồng ý, cho nên! Về sau anh phải nghe lời tôi đó, rõ chưa?"

Hắn từ trước đến giờ kiêu căng quen rồi, tuyệt không cảm thấy giọng nói đương nhiên của mình có cái gì không đúng, thậm chí còn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Khắc, tỏ vẻ "Anh dám không đồng ý tôi liền cắn anh!".

Lông dài bảo bối thật vất vả mới mọc ra của Hoắc Khắc bị người ta bắt trong tay, lập tức khổ sởt: "Đau đau đau! Buông ra! Buông ra buông ra! Không buông lông tôi ra, tôi sẽ gỡ vảy của cậu đó!"

Ôn Ni Nhĩ quẩy đuôi, đập bành bạch hai cái vào mặt Hoắc Khoắc, giương cằm, hừ hừ nói: "Không đồng ý liền đánh anh!"

Hoắc Khắc lập tức héo —— ô ô, hắn bị người cá hung dữ tát trên hải đảo, cũng muốn báo thù kia mà, nhưng anh tuấn như hắn lại cứ bị tên gay này đánh! Rõ là. . . . . . Thật là quá mất mặt rồi. . . . . .

Đáng ghét! Ghét tộc người cá được thần thú yêu thương này! Vừa có thể đánh xa vừa có thể đánh gần, vẫy đuôi!

Vì vậy chỉ có thể uất uất ức ức gật đầu.

Lúc này Ôn Ni Nhĩ mới hài lòng buông lông dài của Hoắc Khắc ra, đưa tay với hắn: "Vậy mới được, bế tôi về nhà anh đi!"

Hoắc Khắc đau lòng sửa sang lại lông của mình một lần, không cam không nguyện biến thành hình người, bế Ôn Ni Nhĩ lên.

Ôn Ni Nhĩ vẫy đuôi trấn an vỗ vỗ mặt của Hoắc Khắc, đảo mắt lại đổi thành vẻ mặt mới lạ: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Nhà nào của anh? Tôi luôn sống trong biển, trước nay chưa từng ở trong nhà!"

Kết quả, vừa vào nhà, hắn lập tức lại không hài lòng: "Sao đơn sơ như vậy? Tôi quyết định muốn ở chỗ của anh một đoạn thời gian, anh lại không có cả một cái ao lớn? Không được không được! Ngày mai anh phải đi tạo một cái! Phải lớn bằng một nửa căn nhà này, ừ, nhà anh một nửa tôi một nửa, rất công bằng!"

Hoắc Khắc nhất thời lệ rơi đầy mặt —— lúc đó làm sao lại cảm thấy người mở to hai mắt nhìn bọn họ rời đi tội nghiệp chứ? Hắn đứt gân nãomới mời y tới bộ lạc!

Ma Da thật vất vả mới đuổi đi hết mấy người thú vây xem bảo bối Đề Lạp Mễ Tô nhà hắn, vì vậy lau đi mồ hôi trên mặt, thở phào nhẹ nhõm —— đáng chết! Đám mắt xám ngắt này còn kinh khủng hơn rồng Khoa Mạc Đa!

Dùng sức đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, lại không yên lòng, xách qua Hắc Sâm Lâm đang nghiêng đầu bên cạnh, để hắn ở tại cửa ra vào, nghiêm túc dặn dò: "Giữ cửa! Thấy những người xấu bụng kia tới thì cho ba biết!" Lúc này mới yên tâm.

Hắc Sâm Lâm ô một tiếng, cuộn người lại —— làm ơn, cậu thật sự là Tuyết Mao Hống, không phải Husky có được hay không!

Đề Lạp Mễ Tô bị Ma Da vội vã cuống cuồng ôm vào trong ngực nghe tiếng vịn bả vai Ma Da thò đầu ra, ô ô duỗi tay về phía cậu, khi bị người cha ngốc khẩn trương can thiệp thì chỉ có thể đồng tình nháy mắt với cậu mấy cái. Thật may là, vừa quay đầu, phát hiện Lý Mộ Tư tắm xong đang ôm túi chườm nóng vùi ở trên giường, Đề Lạp Mễ Tô bắt đầu lập tức gào khóc lớn, rốt cuộc khiến Lý Mộ Tư phát hiện không đúng tìm về anh trai sinh đôi của bé.

Lúc Tát Tư tiến vào thì thấy hai đứa bé đang hả hê nằm hai bên người Lý Mộ Tư, cười khanh khách gặm đôi chân mập, người cha ngốc thì bị đuổi đi đến chân giường.

Có lẽ là vì giả đáng yếu, nên người cha ngốc hóa nửa thú, đang dùng cái đuôi rối bù khều chân của Lý Mộ Tư để lấy lòng, bị Lý Mộ Tư trừng mắt liếc, vẫn tinh thần bất khuất vòng quanh hai chân thon dài của Lý Mộ Tư quấn lên, nhẹ nhàng mè nheo, chọc cho gương mặt Lý Mộ Tư hồng hồng, nhỏ giọng quát mắng hắn: "Anh. . . . Anh vô sỉ! Còn không lấy ra! Em. . . . Em còn đang có dì cả, coi chừng dính vào trên lông đuôi của anh."

Bên này không có băng vệ sinh, Lý Mộ Tư ngược lại có thể tự làm, vấn đề là tơ viscote trên băng vệ sinh khó tìm được thứ khác thay thế. Thứ thì quá dính, dính vào quần lót liền xé không ra, hại cô chỉ có thể vứt cả quần lót và băng vệ sinh; nếu không thì chất dính quá kém, chỉ cần hơi chạy liền bung ra. Hại Lý Mộ Tư có dì cả cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, dưới mông kê một miếng tả giấy tự chế. Rõ là. . . . . .

Suy nghĩ một chút cũng rất 囧!

Tát Tư buồn cười gõ cửa, Ma Da trước đây không lâu đã khinh thường hai chàng gay không có lòng cảnh giác, bây giờ lại thấy không được tự nhiên.

Tát Tư gật đầu một cái với hắn, cười nói: "Tôi tới tìm Mộ Tư."

Lý Mộ Tư tò mò nhìn hắn.

Tát Tư đi tới ngồi vào bên giường Lý Mộ Tư, quan tâm hỏi: "Như thế nào? Bụng khá hơn chút nào không?"

Mặc dù được người đàn ông quan tâm dì cả thì hơi là lạ, nhưng nếu như không ngừng tự nói với mình "Đây là bạn thân là bạn thân" thì tốt hơn nhiều rồi.

Cho nên Lý Mộ Tư chỉ giựt giựt khóe miệng, liền khéo léo trả lời: "Ma Da có lấy túi chườm nước nóng cho em, tốt hơn nhiều."

Tát Tư sờ sờ cái trán của cô, nhìn lại trên mặt của cô, lại hỏi cảm giác của cô, cuối cùng cũng dựa vào y thuật bản thân ra phán đoán "Không có vấn đề gì lớn".

Ma Da bên cạnh lập tức hừ hừ.

Tát Tư buồn cười nhìn Ma Da một cái, trêu chọc hai đứa bé nói: "Mộ Tư để ý chứ, có người thú tộc Bạch Hổ đến bộ lạc chúng ta đấy."

Không ngờ Lý Mộ Tư cũng sững sờ, cười gượng: "Có sao? À. . . . Thật ra thì emkhông có chú ý tới."

Khóe miệng Tát Tư rụt rụt, trì hoãn mới nói tiếp: "Việc này. . . . Anh thật ra muốn nói, chúng ta mới ra khỏi rừng rậm Mộ Sắc, nhân số trong bộ lạc cũng không nhiều, nếu muốn đứng vững gót chân trên bình nguyên Ngải Mễ Á giàu có nhất, nhất định phải tạo mối quan hệ với mấy bộ lạc lớn mới được. Về phần tạo quan hệ thế nào, thế cục trên bình nguyên Ngải Mễ Á hôm nay như thế nào. Anh từ khi rời khỏi rừng rậm Mộ Sắc đã bắt đầu suy nghĩ."

Nhắc tới lĩnh vực mình am hiểu, giọng của Tát Tư trong trẻo. Lý Mộ Tư thật sự rất khó tin tưởng, một giống cái bị ngăn cách hơn mười năm, lại có thể hiểu rõ nhiều vấn đề thế. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Tát Tư vẫn luôn chú ý những thứ này, vẫn luôn đang chuẩn bị vì để bộ lạc Mộ Sắc đi vào thế giới người thú lần nữa! Hắn từ trước đến giờ đều không phải là giống cái cam chịu ẩn cư rừng sâu.

Lý Mộ Tư không có nhịn được mắt lấp lánh —— má nó! Đây mới là phong độ của vai chính sao!

"Bạch Hổ, gấu ngựa, Bò Cạp khổng lồ, rắn vảy bạc và sói Tật Phong, đây là năm bộ lạc lớn trên bình nguyên Ngải Mễ Á, đã kéo dài hơn nghìn năm, từng bộ lạc đều không thể coi thường được, số lượng người thú cũng đến hàng ngàn, cái nào cũng không phải bộ lạc chỉ có vài chục người thú như chúng ta có thể chống lại. Cho nên, sau khi so sánh, anh lựa chọn hợp tác với Bạch Hổ, bởi vì bọn họ có một thủ lĩnh dã tâm bừng bừng, lại có thêm một thầy tế cường thế."

Tát Tư ranh mãnh nháy mắt nở nụ cười. Lý Mộ Tư lập tức hiểu ý —— hai hổ tranh nhau!

"Nhưng. . . . bộ lạcBạch Hổ sẽ không nhân cơ hội thâu tóm chúng ta sao?"

Tát Tư tự tin ngẩng đầu: "Sẽ không! Đây cũng là nguyên nhân anh dám tiến vào bình nguyên Ngải Mễ Á!"

"Người khác đều cho rằng, bộ lạc nhỏ như chúng ta, nên đến địa phương vắng vẻ, tránh xung đột với năm bộ lạc lớn, giống như chúng ta, vọt thẳng vào bình nguyên Ngải Mễ Á quả thực là hành động tìm chết. Nhưng cách nhìn của anh hoàn toàn khác biệt."

"Chính là bởi vì ngũ đại bộ lạc truyền xuống hơn nghìn năm, nên mới có cách nhìn cố chấp với huyết thống, mới sẽ không sinh ra ý tưởng thâu tóm bộ lạc tạp nham như chúng ta. Nhiều lắm là cũng chỉ là tiêu diệt hết bộ lạc chúng ta khi chúng ta mạo phạm bọn họ, hoặc là nổi lên xung đột với bọn họ thôi. Cho nên, anh mới chế tạo một cố kỵ khiến bọn họ tuyệt đối tuyệt đối không dám làm như vậy!"

Ánh mắt Tát Tư sáng quắc, bộ mặt đều là vẻ tự tin. Hắn nhìn Lý Mộ Tư, cười: "Cho nên mới muốn cảm ơn Mộ Tư, nếu như không nhờ em, anh tuyệt đối không dám dẫn mọi người trong bộ lạc ra khỏi rừng Mộ Sắc lúc này."

Lý Mộ Tư lập tức sẽ hiểu. Nhưng cô không có bất kỳ cảm giác xấu, bởi vì ngay trong lúc vô tình, cô cũng đã sáp nhập vào bộ lạc này.

Vì nhà mình làm một chút chuyện đủ khả năng, việc này chẳng lẽ không đúng sao?

Cho nên, cô nghiêm túc gật đầu, nắm quả đấm giơ giơ: "Em biết rồi, em sẽ cho tất cả mọi người đều biết giá trị của em, hơn nữa, cũng sẽ để cho bọn họ biết, em vĩnh viễn cùng chết sống với bộ lạc Mộ Sắc!"

Ma Da lập tức nắm thật chặc tay Lý Mộ Tư, nhưng không biết nên nói cái gì.

Trong đôi mắt của Tát Tư cũng lóe ra ánh lệ, hắn ôm chặt Lý Mộ Tư một cái: "Thật xin lỗi Mộ Tư, để cho em gánh chịu nhiều như vậy."

Lý Mộ Tư đỏ mặt cọ xát trong ngực Tát Tư, ngập ngừng nói: "Không có sao, nếu như không phải nhờ mọi người, em sớm chết rồi. Huống chi, người thú đều sẽ không làm thương tổn giống cái mà? Cho nên em không có việc gì. Uhm em sẽ ngoan ngoãn núp ở sau lưng Ma Da, ha ha! Có chuyện để cho anh ấy xông tới trước mặt!" Lý Mộ Tư phất tay một cái như chuyện đương nhiên.

Tát Tư cũng vui vẻ : "Đó là đương nhiên, đây vốn chính là chức trách của người thú! Chỉ là, em yên tâm đi, nếu anh dám dùng cái biện pháp này, dĩ nhiên cũng có toàn bộ kế hoạch, anh thích Mộ Tư vậy, làm sao để Mộ Tư đi chịu chết đây?"

Mặt của Lý Mộ Tư lập tức đỏ hết, ôm mặt trái tim nhảy loạn bang bang —— ô ô, đại nhân Sephiroth! Lời như thế, lời như thế, người ta thật là quá ngượng ngùng!

Ma Da lập tức phát hiện không đúng, hung ác nắm lại bàn tay cô.

Lý Mộ Tư lập tức yên lặng.

Tát Tư bật cười, quan hệ của hắn và Lý Mộ Tư có thể nói là tốt nhất trong bộ lạc, dĩ nhiên biết một chút ý tưởng của Lý Mộ Tư, cho nên cố ý lại lại gần Lý Mộ Tư, hôn một cái vang dội ở trên mặt của cô.

Đối mặt ánh mắt giết người của Ma Da giết người, Tát Tư mừng rỡ, mặt mày cong cong cười: "Ha, thay thế đại nhân Sephiroth tặng cho em đó!"

Lý Mộ Tư nhất thời bưng mặt cặp mắt sáng lên, Ma Da thì hồng hộc hồng hộc thở hổn hển loạn chuyển khắp phòng.

Hai đứa bé nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một lát, hì hì vui lên, buông ra bàn chân nhỏ bị mình cắn dính đầy nước miếng, lật người bò dậy, ô ô a a bò đến bên chân Tát Tư, ngửa đầu, một trái một phải mong đợi nhìn hắn.

Tát Tư nhìn hai đứa bé một lát, rốt cuộc hiểu ý, ẵm đứa bé lên, hào phóng tặng hai nụ hôn chụt chụt. Hai đứa bé lập tức lên tiếng vui vẻ lên.

Tát Tư vừa đùa với em bé, vừa nói với Lý Mộ Tư: "Theo ý nghĩ của anh, bước đầu tiên của chúng ta sẽ phải trước hết để cho tất cả người thú biết được giá trị của em. Vừa đúng, dì cả của em lại tới, chúng ta liền bắt đầu bán băng vệ sinh đi."

Tát Tư vỗ tay một cái, hả hê nháy mắt mấy cái, nói: "Thứ có chứa mùi giống cái nồng nặc, tuyệt đối tuyệt đối sẽ có rất nhiều người thú nguyện ý mua, thuận tiện cũng thay bộ lạc chúng ta đổi chút tiền."

Miệng Lý Mộ Tư rút gân, rất muốn nói: lừa bịp á! Bán băng vệ sinh, còn bán loại đã dùng! Hàng giả nha, xỉu!

Nhưng suy nghĩ một chút chưa dùng qua khẳng định không ai mua, lại gật đầu một cái —— Trời ơi! Cái đồ vật này lũng đoạn hơn cả hóa thạch trong đá!

Tát Tư mặc sức tưởng tượng tương lai, mặt tươi cười mà nói: "Đúng rồi, có muốn đặt tên cho băng vệ sinh không? Hiệu bánh ngọt? Hiệu Mộ Sắc?"

Lý Mộ Tư dữ tợn nắm quyền, hất đầu: "Không! Phải gọi là hiệu Hương Nại Nhi (Chanel)!"

"Hả? Cái gì. . . . .?"

Lý Mộ Tư nghiêm túc gật đầu: "Ừ, bởi vì là vật xa xỉ!" Làm một người luôn vừa yêu vừa hận vật xa xỉ, không lấy cái tên này thật là không có thiên lý! Nắm quyền!

Ma Da ngược lại cảm thấy tên này không tệ, ít nhất, vật kia, người thú ngửi thấy xác thực rất thơm chứ sao.