Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 75




Thật ra thì cả đại lục người thú có hình dáng của một con rùa, dĩ nhiên, xét thấy các người thú đều hết sức vui vẻ khi rơi vào giai đoạn lạc hậu "Ăn cơm ngủ X phụ nữ", còn chưa có ai nhìn xa trông rộng vẽ ra hết bản đồ, cho nên, đây là bí mật trừ tác giả ra chưa ai biết.

Mà thời gian này, tại bình nguyên Ngải Mễ Á lớn nhất trên xác rùa đen lại bị một đám người thú tạp chủng hung hãn dã man không biết từ nơi nào nhô ra chiếm lấy rồi —— ngàn vạn lần không được cho rằng hai chữ "Tạp chủng" là đang mắng chửi người, trên thực tế, đây là sự thật, bởi vì, đối với các bộ lạc khác đều có hình thú thống nhất, bộ lạc Mộ Sắc thật sự là một đám tạp chủng.

Phải nói thế này, người thú có ý thức về lãnh địa vô cùng mạnh, nếu như có bộ lạc bên ngoài đột nhiên toát ra tới đoạt địa bàn, trên căn bản cũng sẽ phát triển thành cuộc chiến ngươi chết ta sống giữa hai bộ lạc, nhưng quỷ dị là lần này, trên bình nguyên Ngải Mễ Á lại yên lặng, không có xảy ra bất kỳ chuyện máu me không hài hòa nào.

Sau mấy ngày mấy bộ lạc khác sống trên bình nguyên Ngải Mễ Á cũng đứt quãng nhận được tin tức, rối rít không hiểu. Các thầy tế tóc hoa râm trong bộ lạc cũng đưa cổ dài hướng về bộ lạc Bạch Hổ, hận đến cắn răng nghiến lợi: Má nó! Bộ lạc Bạch Hổ rốt cuộc tính toán thế nào? Đánh nhau hay sao, cho lời chắc chắn đi chứ!

Bộ lạc Bạch Hổ là bộ lạc mạnh mẽ nhất ở gần bộ lạc Mộ Sắc nhất, bộ lạc Mộ Sắc mới đến vừa vặn nằm dọc theo khu săn thú của người ta. Thật là khiêu khích nhé! Theo thái độ phách lối trước sau như một của Bạch Hổ , nào có không gào khóc kêu nhào qua hay sao? Sao giờ lại héo đây? Nhưng nếu như bộ lạc Bạch Hổ bất động, mấy bộ lạc khác tùy tiện chạy đi đánh người, có thể khiến Bạch Hổ cho rằng bọn họ có hành động khiêu khích hay không? Chuyện này. . . . Không phải làm khó họ sao?

Vì vậy, các giống đực ở bộ lạc Bạch Hổ, âm thầm bị vô số giống đực ở bốn bộ lạc lớn gấu ngựa, bò cạp khổng lồ, rắn vảy bạc cùng với sói Tật Phong xoa xoa quả đấm ngứa ngáy mắng vô số lần là "Không dũng cảm!" .

Mà Tộc trưởng Thái Cách trẻ tuổi của bộ lạc Bạch Hổ dù bị lăn qua lộn lại nguyền rủa thiếu chút nữa bất lực cũng không hề biết, chỉ lo dẫn mấy tên dũng sĩ trong bộ lạc Bạch Hổ bọn họ hào hứng bừng bừng quay trở ra khỏi bộ lạc Mộ Sắc đang xây sửa lại ở chính giữa bình nguyên Ngải Mễ Á.

Có thể trở thành tộc trưởng, võ lực đương nhiên là đệ nhất, nhưng Thái Cách cũng không phải một người chỉ có bắp thịt không có đầu óc, hắn đi vòng vo hai vòng ở bộ lạc Mộ Sắc, bắt đầu hơi tránh người của bộ lạc Mộ Sắc, cũng không quay đầu lại hỏi thăm dũng sĩ bên cạnh.

"Các cậu thấy, bộ lạc này như thế nào?"

"À? Có rất nhiều món ăn! Ừ, món ăn!" Cách Lãng bên cạnh Thái Cách lập tức trả lời, hơn nữa còn nhíu mặt thật chặc —— người thú làm gì có tên nào không thích ăn.

Cách Lãng là người nổi tiếng trong bộ lạc Bạch Hổ, so với người thú khác có chiều cao khoảng 2.4 - 2.5 thước, Thái Cách gần ba thước rốt cuộc cũng làm cho người thú khác cảm nhận được cái gì là người khổng lồ. Nhưng nổi tiếng với hình thể hung hãn của người này, còn có cái đầu chưa bao giờ biết nghĩ sâu kia. Thái Cách vốn cũng không trông cậy vào hắn, chỉ là cái tên suy nghĩ thẳng tuột này luôn luôn hành động nhanh hơn người khác, cho nên, câu trả lời của hắn bình thường đều là thứ nhất.

Hiển nhiên, các người thú trong bộ lạc Bạch Hổ cũng quen vời suy nghĩ bay vù vù của tên này rồi, hoàn toàn làm như không nghe thấy, chờ hắn nói xong rồi, mới có một người thú có hoa văn trên trán nhỏ giọng nói: "Tôi hơi tin tưởng cách nói của họ rồi, tộc trưởng, không biết anh có chú ý không, trong bộ lạc này, trừ cái gấu ngựa nhỏ đuôi ngắn rõ ràng mới ra đời vào mùa mưa năm nay, cư nhiên không hề có một người thú chưa thành niên nào. Một bộ lạc không có mười mấy người thú chưa trưởng thành, thì quả thực quá khó mà tin rồi."

Thái Cách toét miệng gật đầu một cái, lộ ra hàm răng trắng hếu cười: "Xác thực. Chỉ là, Cách Lãng nói không sai, trong bộ lạc này, lại có người ăn chay, không phải rất kỳ quái sao?"

Mấy người thú còn lại ngẩn người, Cách Lãng lại hưng phấn đấm đấm ngực, gào khóc kêu to: "Xem đi! Tôi biết ngay, tôi không nói sai!" Nhìn chăm chú vào mấy người thú khác, mặt tỏ vẻ "Các cậu cư nhiên luôn không nghe lời tôi nói, thật là không có kiến thức!".

Mấy người thú khác nghẹn lời, yên lặng dùng tay lau mặt một cái, mới đè nén xuống kích động đấm người này một quyền.

Thái Cách vội vàng trợn mắt nhìn Cách Lãng một cái, vội vã quét liếc chung quanh, lúc này mới tức giận tiếp tục nói: "Các cậu không phát hiện điều này nói rõ cái gì sao? Xem nơi đó."

Hắn chỉ chỉ cách đó không xa. Nơi đó có một căn nhà hình thù kỳ quái, chỉ đắp đỉnh lều, chung quanh dùng cọc gỗ ngăn cản, không hề giống nơi cho người ở, mà là nuôi một số súc vật.

Người thú có hoa văn trên trán sờ sờ đầu, lẩm bẩm: "Với lại, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại cũng không phải là mùa mưa, tại sao phải một lần săn đuổi nhiều như vậy chứ?"

Ngoài rừng rậm Mộ Sắc, cũng có mùa mưa tồn tại, nhưng, khác với rừng rậm Mộ Sắc, điều kiện sống nơi này tốt hơn nhiều lắm, mùa mưa cũng sẽ không tạo thành nước lũ khổng lồ, chỉ là sẽ làm con mồi hoạt động chung quanh giảm bớt, từ đó suy giảm mức độ thành công của việc săn bắt thôi. Cho nên, xét thấy chứa đựng thức ăn rốt cuộc không có vị tươi, trừ phi mùa mưa bắt đầu, trong bộ lạc đều sẽ không bắt nhiều con mồi.

Thái Cách lại sâu sâu hít một hơi, sau đó híp sâu đôi mắt màu rám nắng cười: "Không, đó không phải là bắt con mồi, chẳng lẽ các cậu không phát hiện sao? Trên người những con mồi kia, đã thiếu hụt mùi vị hung mãnh. Đúng là. . . . Bị nuôi ."

Còn lại người thú lập tức sợ ngây người.

"Bọn họ. . . . Bọn họ không sợ làm bầy thú tức giận sao?" Cách Lãng có chút hưng phấn.

"Chẳng lẽ thầy tế trong bộ lạc bọn họ không ngăn cản bọn họ sao?" Đây là lời của giống đực có hoa văn trên trán, tên của hắn là Ba Lý Ngang. Hiển nhiên, hắn cũng không biết, ở trong bộ lạc không chính hiệu này không hề có thầy tế đại biểu cho trí khôn đúng nghĩa.

Các người thú khác nhau có những nghi vấn khác nhau, đại biểu rõ trong lòng bọn họ có khuynh hướng không giống nhau.

Thái Cách nhìn Ba Lý Ngang một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Thầy tế? Có lẽ các cậu đã quên mất, chức trách của bọn họ chỉ là ghi chép và truyền thụ kiến thức."

Ba Lý Ngang nghẹn họng, có chút lo lắng cúi đầu. Lúc này hắn mới nhớ tới, tộc trưởng và thầy tế có quan hệ không tốt lắm, nhưng. . . .thời gian trước hắn bị thương, mới được thầy tế cứu một mạng!

Thái Cách hòa hoãn giọng nói, rất nhanh vui vẻ nheo mắt lại: "Đây chính là nguyên nhân tôi nguyện ý hợp tác với bộ lạc Mộ Sắc. Tôi nghĩ, nếu mấy thầy tế kia phát hiện thần thú mà bọn họ nói không phải loại so đo từng tí, có lẽ, bọn họ sẽ nguyện ý nhớ tới chức trách vốn có của bọn họ. Xem, lửa giận của bầy thú, cũng không phải không thể tránh khỏi mà?"

Cái gọi là lửa giận của bầy thú, là chỉ các bộ lạc bắt sống thú con của bầy thú khác khiến bầy thú đó báo thù. Đã từng, có mấy bộ lạc đều bị tiêu diệt trong làn sóng thú khổng lồ này. Nếu bầy thú liên tục đến giống như nước thủy triều mãnh liệt, cho dù là thú Cách Lỗ cấp bậc thấp nhất, thì với số lượng nhìn không thấy đầu không thấy cuối, cũng đủ khiến dũng sĩ người thú uy mãnh nhất run rẩy. Sau ba phen mấy bận, thì không còn bộ lạc nào làm vậy nữa. Cũng vì vậy, mới có thầy tế chỉ ra, chỉ có ở trong máu tươi đánh giết đạt được thức ăn, mới là sự hồi báo mà thú thần ban cho người dũng mãnh, cái loại hành động dựa vào chăn nuôi để đạt thu hoạch, là sẽ bị thần thú trừng phạt. Phần lớn người thú đều đón nhận loại cách nói này.

Sau từng hành động tương tự thế này, tác dụng của thầy tế càng ngày càng được khoa trương, dần dần, thầy tế vốn chỉ phụ trách truyền thừa kiến thức mơ hồ có khuynh hướng trở thành người đại diện cho thần thú, dù đã có quyền lợi không tham dự săn thú vẫn được hưởng thức ăn, nhưng một số tộc trưởng nhạy cảm thông minh trong bộ lạc cũng phát hiện, thầy tế hình như muốn vươn tay đến nhiều phương diện hơn. Hơn nữa, vì truyền thừa lâu ngày, thầy tế còn nắm giữ tất cả tri thức to lớn trong bộ lạc, tỷ như. . . . Bạch Hổ.

Đang lúc Thái Cách cảm giác thấy quyết định không sai, hắn nhìn thấy Tát Tư dẫn hai giống đực đi về phía hắn, một giống đực là Ân Lợi Nhĩ hắn đã quen rồi, còn có một. . . . . .

Thái Cách suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ tới, hình như là con rắn xanh? Gọi Tư Nạp Khắc đúng không?

Thái Cách có ấn tượng vô cùng sâu với tát Tư, bởi vì trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Tát Tư vô cùng thú vị kiêm nhiệm cả vị trí tộc trưởng và thầy tế. Tình huống này tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở bộ lạc khác.

Tư Nạp Khắc lại hoàn toàn không có hảo cảm với Thái Cách. Bởi vì hắn đã nghe Tát Tư nói rồi, người này nhìn bề ngoài cực kỳ thành thật, trên thực tế lại đang có ý với Lý Mộ Tư —— dĩ nhiên, nói chuẩn xác, cũng không phải Lý Mộ Tư, mà là phương pháp khiến người thú thành niên. Chỉ là phương pháp này ở trong tay Lý Mộ Tư. . . . . . Không, ở trong tay dì cả của Lý Mộ Tư chứ.

Hiển nhiên, việc này trong mắt Tư Nạp Khắc đều giống nhau!

Cho nên, Tư Nạp Khắc mới la lối om sòm lăn lộn cầu xin quyền lợi đi theo Tát Tư, chuẩn bị trông kỹ mấy tên từ bên ngoài đến này!

Hừ hừ, Tư Nạp Khắc mới sẽ không để cho bọn họ có cơ hội đến gần Mộ Tư !

Tư Nạp Khắc rất là hùng tâm tráng chí cầm quyền.

Về phần Tát Tư. . . . Hắn yên lặng liếc mắt nhìn, trong lòng an ủi mình, dưới tình huống tiếp xúc với mấy giống đực xa lạ, mang nhiều một giống đực ở bên người cũng là chuyện tốt. . . . . . Chứ?

Hắn ngắm ngắm Ân Lợi Nhĩ, nghĩ thầm: Tư Nạp Khắc đáng thương, tính tình của cậu ta thế này, cả đời cũng đừng hòng theo đuổi được Lý Mộ Tư. Bạn xem, cả Ân Lợi Nhĩ cũng không thấy có vấn đề gì khi cậu ta yêu cầu đi theo mình, chuyện này. . . . rõ ràng chính là hoàn toàn không xem cậu ta thành đối thủ cạnh tranh!

Tát Tư đến gần đoàn người Thái Cách, khẽ mỉm cười kêu: "Xem xong rồi sao? Cảm thấy bộ lạc chúng tôi như thế nào? Bộ lạc vừa mới bắt đầu xây dựng, rất nhiều địa phương cũng còn rất bận, cho nên không có biện pháp mời các vị, thật là vô cùng xin lỗi."

Thái Cách cười vô cùng thật thà, thật thà đến khiến Tát Tư lập tức nhớ tới con gấu Phí Lặc đuôi ngắn kia: "A, việc này. . . . Trên thực tế, xác thực có mấy chỗ tôi rất ngạc nhiên, không biết có thể xin Tát Tư giải thích giúp không?"

Mặt của Tát Tư giãn ra —— thật đúng là không khách khí!

Nhưng hắn vốn chuẩn bị tạo mối quan hệ với mấy bộ lạc to lớn này, cho nên, cũng không có cự tuyệt, cho dù bọn họ có biện pháp có thể làm cho người thú trưởng thành cũng không có giấu giếm Thái Cách.

Quả nhiên, ánh mắt của Thái Cách lập tức sáng lên —— thầy tế trong tộc ỷ vào thời gian không cần săn bắt để mở rộng thêm kiến thức (ví dụ về y dược), nên từ trước đến giờ có quan hệ với giống cái vô cùng tốt, thậm chí, còn có thể ảnh hưởng rất nhiều sự lựa chọn của giống cái về bạn tình, ở mức độ rất lớn khiến sự thành niên của giống đực có khả năng nắm giữ gián tiếp ở trong tay thầy tế. Đây mới là chỗ khiến Thái Cách nhức đầu.

Nếu như có thể giải quyết điểm này, quyền lợi của thầy tế tuyệt đối sẽ suy yếu rất nhiều. Bộ lạc nhất định có thể càng thêm đoàn kết lại chặt chẽ, mà không phải mỗi lần quyết định gì, đều có một lão già lông tóc hoa râm đi ra ngoài liếc mắt làm trái với hắn.

Nhưng Thái Cách hiển nhiên còn chưa hồ đồ, hắn lập tức tập trung vào gương mặt tuấn mỹ của Tát Tư: "Anh có yêu cầu gì?"

Tát Tư trấn an Ân Lợi Nhĩ đang phát ra tiếng gầm nhẹ, cười: "Thứ có thể làm cho người thú thành niên, bị tộc người cá ghê tởm trộm đi, nếu như có thể, tôi hi vọng tộc Bạch Hổ có thể giúp chúng tôi đoạt lại thứ đó."

Tát Tư vô cùng phúc hắc không nói rõ ràng vật kia căn bản là một người, một giống cái, cho dù Thái Cách đoạt lại, Lý Mộ Tư cũng sẽ không phản bội bộ lạc Mộ Sắc. Mà bất kỳ một bộ lạc nào, cũng không thể tổn hại ý nguyện cũa giống cái, nhốt lại, hay bắt làm tù binh. Cho nên, chỉ cần cứu Lý Mộ Tư trở về, tất cả đều không phải là vấn đề —— Tát Tư trước sau như một giỏi về suy tính lần này cũng không thể dự đoán được, hắn cho tới bây giờ cũng còn cho rằng người cá trẻ cướp Lý Mộ Tư đi là có âm mưu gì to lớn, hoàn toàn không biết, đây chẳng qua là một tên nhóc muốn hiến vật quý thôi. Mà đầu sỏ gây nên, còn là tộc trưởng Khải Tư Đặc của bộ lạc Mộ Sắc.

Về phần Thái Cách, aizz, tộc trưởng dắng thương này bởi vì vô cùng rõ ràng một giống cái chỉ có thể khiến le que mấy tên giống đực trưởng thành, cho nên, căn bản là không có cách nào nghĩ đến, trên cái thế giới này còn có người mang theo dì cả có sát khí khổng lồ như Lý Mộ Tư, cũng hoàn toàn không thể ngờ đó là một người.

Chỉ là, cũng may, đang lúc bọn họ nói chuyện sôi nổi, trên bầu trời chợt truyền đến hai tiếng kêu to bén nhọn, trong khoảnh khắc đoàn người Thái Cách cảnh giác lên, Tát Tư đã hưng phấn đến luống cuống nhảy lên sau khi hoàn hồn: "Là Hoắc Khắc! Là bọn Ma Da trở lại!"

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người còn chưa nhìn quen mắt hình dạng mọc cánh của Ma Da đang thì hắn đã xoay hai vòng trên không trung, rồi hạ xuống trước mắt mọi người.

Chỉ là, hắn vừa hạ xuống, thì hai quả cầu lông màu trắng liền từ trên lưng hắn trở mình rơi xuống, một lát sau, đầu óc choáng váng, say lảo đảo đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã va vào trong bắp đùi của cả đám quần chúng vây xem.

Quần chúng vây xem đứng yên, không dám cử động, nhưng rối rít cúi đầu, mắt thấy hai quả cầu lông lăn lộn choáng váng giữa hai chân của họ, rốt cuộc đặt mông ngã trên mặt đất, mở mắt tròn vo rất tò mò nhìn mọi người.

Mọi người nhất thời rối rít há mồm, một hồi lâu, mới gào khóc kêu lên: "Hai? Hai?" Trong khoảng thời gian ngắn, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối khó mà diễn tả bằng lời, nhất là anh em Tắc Nạp, ánh mắt nhìn về phía hai tiểu tử kia cực kỳ phức tạp —— người thú sanh đôi luôn sẽ có một người kém hơn chút, dù sống cũng rất khó được bộ tộc tiếp nhận, tựa như hai anh em bọn họ.

Vào lúc này Lý Mộ Tư bị gió thổi thành tóc đuôi gà mới run rẩy chui ra từ dưới bụng ấm áp của Ma Da, nhanh chóng nhặt lên một miếng da lông bọc mình lại, lúc này hàm răng va lộp cộp, lắp ba lắp bắp nói: "Thật. . . . . Thật lâu. . . . Không gặp. . . . Mọi người. . . ."

Tư Nạp Khắc đã sớm ngây người lập tức gào khóc kêu to, lắc lắc hông tráng kiện nhào về phía Lý Mộ Tư, hình dáng đáng thương nước mắt lưng tròng: "Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư, Tư Nạp Khắc rất nhớ em!"

Ma Da biến thành hình người, khóe miệng rụt rụt, đẩy hắn ra, nhanh chóng ôm cơ thể bị gió trên trời thổi lạnh của Lý Mộ Tư vào trong lồng ngực ấm áp của mình, ghét bỏ quét Tư Nạp Khắc một cái, mếu máo nói: "Với nhiệt độ lạnh lẽo của cậu? Yên tâm, cô ấy sẽ không nhớ cậu ."

Tư Nạp Khắc: ". . . . . ." Nghiêng đầu, ngồi chồm hổm.

Đoàn người Thái Cách đã sớm ngửi thấy mùi vị giống cái nồng nặc trên người Lý Mộ Tư, lúc này lại trực tiếp bị đám giống đực nhanh chóng xúm lên của bộ lạc Mộ Sắc lấn qua một bên, nhưng dưới sự kích thích của hương vị quyến rũ này, đám người kia đềumắt xám ngắt, nhón chân lên, nóng hừng hực nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư, tới tới lui lui, lên lên xuống xuống quét một lần.

Vào lúc này Lý Mộ Tư đang khó chịu, không chút nào biết, ôm bụng khổ sở vùi ở trong ngực Ma Da, rõ ràng cảm thấy có thứ dinh dính đang chảy xuống theo bắp đùi kẹp chặt của cô.

Lý Mộ Tư nhất thời rơi lệ đầy mặt —— tại sao. . . . . . Tại sao dì cả của cô cố tình tới vào lúc này! Khó trách cô bị gió thổi, lại khó chịu thế! Ô. . . . . .

Ma Da hung ác trừng mắt liếc đoàn người Thái Cách một cái, ôm lấy Lý Mộ Tư, đạp cho cái mông Tư Nạp Khắc còn ngồi chồm hổm trên mặt đất một cái: "Đi nấu bồn nước nóng, Mộ Tư không thoải mái."

Gương mặt Tư Nạp Khắc lập tức từ u ám chuyển sang sáng trong, chạy trốn thật nhanh.