Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 71




Trong không trung bóng đen không ngừng lẩn quẩn, càng ngày càng gần, mưa gió che giấu âm thanh vỗ cánh, Khải Tư Đặc đè thấp thân thể, toàn thân căng thẳng, dòng máu thú tính sôi trào cuồn cuộn ở trong thân thể, mang đến sự khát máu làm xương người ta ngứa ngáy.

Rào rào ——

Bóng đen giống như rốt cuộc tìm đúng phương hướng, gom cánh nhào về phía sơn động, hai cánh khổng lồ mang theo trận gió quanh quẩn, một số cây cối bị mưa đánh long đong gần sơn động lại bị ngọn gió từ cánh vỗ ra đè nằm sấp xuống bốn phía, run lẩy bẩy trên mặt đất, yếu ớt giãy giụa ra âm thanh rắc rắc.

Gần!

Càng gần!

Trong đôi mắt bị mưa đánh cho híp lại của Khải Tư Đặc bắn ra ánh sáng sắc bén, nằm sấp trên ngón chân, móng nhọn bắn ra, bàn tay dầy chống trên vách đá. . . .

Đùng đùng ——

Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm đen nhánh quỷ bí, thân thể khổng lồ của Khải Tư Đặc lại linh hoạt vô cùng, lặng yên không tiếng động đánh tới bóng đen đang thu cánh trên không ——

Xoẹt ——

Trong tia chớp chợt sáng lên, Khải Tư Đặc nhào tới thấy một đôi tròng mắt màu vàng nhạt cực quen thuộc, cách màn đêm đen nhánh, lóe ánh sáng sắc bén nhìn hắn, trong cặp mắt kia không hề có kinh hoàng, chỉ thoáng qua một tia kinh ngạc khi tia chớp chiếu sáng mặt của hắn.

Không đợi hắn hiểu ra cảm giác quen thuộc này, thân thể của hắn đã làm ra phản ứng sớm hơn ý thức của hắn: hàm răng sắc bén kẹp lại, móng nhọn hướng về ngực đối phương khó khăn nghiêng một cái, mơ hồ cảm thấy có một chút da lông sát qua đầu ngón tay.

Bụp ——

Hai cánh rõ ràng đã che lại, lại mở ra trong khoảnh khắc Khải Tư Đặc nhào tới, vỗ một phát về phía Khải Tư Đặc, mượn sức lực Khải Tư Đặc nhào tới, phát ra một tiếng đụng trầm muộn. Lông vũ trên cặp cánh kia càng thêm cứng rắn như đao, mặc dù đã lệch qua Khải Tư Đặc, nhưng vẫn phá vỡ ba sườn của Khải Tư Đặc.

Sấm sét theo vết thương tràn vào thân thể Khải Tư Đặc, thân thể Khải Tư Đặc co quắp một trận, liền ngã ầm ầm trên mặt đất, chỉ có thể vô lực nhe răng trợn mắt.

Đại não bị điện giật lờ mờ chậm lụt dần dần tỉnh lại, sau đó, tầm mắt liền đối diện đôi mắt màu vàng nhạt đang nhìn xuống.

Khải Tư Đặc cho đến lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, lập tức buồn bực hầm hừ mắng to: "Tiểu. . . . Tiểu tử thúi!" Cư nhiên lén lén lút lút tiến hóa rồi !

Ma Da khó được nhìn xuống Khải Tư Đặc nhếch nhác, ở trong ánh nhìn chằm chằm nhìn soi mói của Khải Tư Đặc không có áp lực chút nào vẩy nước trên người ra, trực tiếp quăng vào mặt Khải Tư Đặc, sau đó. . . . . .

Hắn mặt không vẻ gì nâng lên chân trước, pẹp, dẫm trên cái đuôi Khải Tư Đặc.

Chính là tiến hóa rồ! Như thế nào! Chuyên khi dễ ông đó, lão già cả đời cũng tiến hóa không được!

Trong tầm mắt trên cao nhìn xuống của Ma Da rõ rành rành để lộ ra loại tin tức này.

Này! Wey wey Wey Này!

Lông khắp người Khải Tư Đặc xù lên —— cái gì gọi lão già! Lão tử còn rất trẻ, còn có thể quyến rũ giống cái xinh đẹp có được hay không!

Đáng tiếc, hắn vừa thoát khỏi dòng điện làm cả người tê dại, say lảo đảo đứng lên, móng vuốt đạp đuôi hắn của Ma Da lại chợt kéo về phía sau. . . .

Rầm ——

Hình thú to lớn của Khải Tư Đặc cắm đầu ngã lăn xuống đất lần nữa, cằm va vào mặt đất một phát, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Ghê tởm hơn chính là, Ma Da nghiêng đầu gào thét về phía sơn động, Lý Mộ Tư sớm nghe tiếng đánh nhau phía bên ngoài lập tức dẫn hai đứa bé mập chạy vội ra, khuôn mặt vui vẻ, chính xác đối diện hai con ngươi màu vàng óng của Ma Da.

A! Chuyện xấu hổ của hắn cư nhiên bị giống cái thấy được! Ma Da tiểu tử này. . . . . . Quá! Quá! Đáng ghét rồi !

Khải Tư Đặc lập tức vì tình thế cấp bách nên dùng hai tay bẩn thỉu ôm lấy đầu, giả chết nằm trên mặt đất.

Mặc dù ngoại hình đã khác thật lớn, Lý Mộ Tư vẫn chưa đến mức không nhận ra người đàn ông đã XXOO với mình rất nhiều lần, vừa mừng vừa sợ hô một tiếng "Ma Da!", liền dùng tư thế chạy như bay về phía trời chiều nhào tới, ôm lấy Ma Da đầy lông.

Về phần Khải Tư Đặc giả chết . . . .

Thật xin lỗi, Lý Mộ Tư kích động, liền trực tiếp bỏ quên hắn, cho đến lúc đạp đầu của hắn chạy qua mới giật mình phát hiện chân có cảm giác khác thường, vì vậy lúng túng cúi đầu, phát hiện. . . . . .

Ah, cái thứ đen sì sì dính đầy bùn. . . . chính là. . . . Ha ha, thì ra là cha chồng! Ha ha ha. . . . . .

Lý Mộ Tư và Khải Tư Đặc mắt to trừng mắt nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ. . . . . .

Một hồi lâu, Lý Mộ Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một tay bịt váy da thú ngắn cũn của mình, một cước đạp vào hai con mắt trừng to kia: "Ông. . . . Còn nhìn! Sắc lang!"

Khải Tư Đặc: ". . . . . ."

〒_〒 hắn. . . . . . Hắn thật sự là vô tội!

Ma Da cúi mắt nhìn xuống cha mình một cái, bình tĩnh mở cánh ra, thay Lý Mộ Tư ngăn trở nước mưa, hình thú khổng lồ cúi xuống, thân mật vây quanh đầu Lý Mộ Tư, dắt cô về sơn động, sau đó, trước mặt Khải Tư Đặc, giễu võ dương oai dùng đầu lưỡi to của hắn, tới tới lui lui liếm nhiều lần trên người Lý Mộ Tư, liếm đến Lý Mộ Tư nắm quần lót đáng thương kêu to oa oa suýt chút nữa thì xoay người chạy mất, lúc này mới khò khè hai tiếng chưa mấy thỏa mãn, quay đầu nhìn về phía hai đứa vé đang núi lấy lông của hắn bò lên.

Hai đứa bé đang tự làm mình vui níu lấy lông dài trên người Ma Da, không hề sợ con thú lớn hung ác này, trong miệng ô ô a a nói ngôn ngữ ai cũng nghe không hiểu, thỉnh thoảng quơ múa cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ như ngó sen của họ mưu toan đạp Ma Da để bò lên lưng hắn, không ngờ còn chưa có leo lên, đã bị Ma Da nghiêng đầu bắt được.

Hai đứa bé nhìn thẳng vào mắt Ma Da chốc lát, cùng nhau nhếch miệng cười một tiếng với hắn.

Ma Da thoáng chốc kích động rồi! Lập tức đưa mặt tới trước mặt hai đứa vé! Mắt trừng to.

A! A a a! Hình người? Thật sự là hình người? Chuyện này. . . . Đây là em bé giống cái! Còn là hai!

Cả người Ma Da cứng ngắc, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Làm thế nào? Làm thế nào làm thế nào làm thế nào?

Theo người của bộ lạc nói, em bé giống cái đều vô cùng yếu ớta, không cẩn thận sẽ bị thương, không cẩn thận còn có thể chết lềnh bà lềnh bềnh, hắn. . . . Hắn nên. . . . Nên làm cái gì?

Lần đầu tiên ba Ma Da trợn to hai mắt, cảm thấy máu của cả người đều vọt tới trong đầu, dù vậy, hắn vẫn cảm thấy máu cung cấp chưa đủ, đầu choáng vàng từng hồi, đầy trong đầu không ngừng tự hỏi vấn đề nhảm nhí "Mình nên động đậy? Hay là bất động? Động? Hay bất động?".

Hai đứa bé nghiêng đầu nhìn nhau một hồi lâu với Ma Da, rốt cuộc không thú vị hừ một tiếng, tiếp tục lôi lông trên lưng Ma Da bắt đầu lịch trình bò lên gian nan.

Vấn đề nhất thời thoáng một cái trong đầu Ma Da, biến thành "Mình nên ngồi chồm hỗm xuống hay là đứng tiếp? Ngồi? Hay đứng?"

Về phần Lý Mộ Tư, cô chỉ mờ mịt nhìn ba cha con này, hồn nhiên không biết trong lòng Ma Da mặt than đang kịch liệt phập phồng cỡ nào.

Có lẽ là bò qua bò lại vẫn leo không lên, hai đứa bé cũng có chút không nhịn được.

Kêu hai tiếng ô ô, hai đứa bé cùng nhau lộ ra nét mặt táo bón. Đang lúc bọn họ kìm nén đến mặt đỏ bừng, Ma Da lại bắt đầu lo lắng quỷ dị, hai con Husky tròn vo bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

Chỉ thấy hai con Husky nhỏ mài mài móng vuốt, vô cùng anh tuấn giật mình, liền nhảy lên lưng Ma Da. Sau đó quơ múa móng vuốt nhỏ hai cái, hài lòng cuộn thành một đoàn, dựa vào nhau ngủ.

Lý Mộ Tư ngửa đầu nhìn, chua chát nói: "Người thú thật là lợi hại! Linh hoạt thế này em bé bình thường đâu thể so sánh."

Ma Da cứng ngắc giữ vững động tác nghiêng đầu thật lâu lại rắc rắc rắc rắc quay đầu lại, thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng: "Bọn họ. . . . Bọn họ. . . ."

Lý Mộ Tư không rõ chân tướng, đưa tay gãi gãi cằm của con Tuyết Mao Hống đang buồn bực.

Tuyết Mao Hống ô ô rống lên một tiếng, lông run lên, hai đứa bé trên lưng bị hắn không khách khí run xuống, Ma Da cũng trở thành hình người, ôm cổ Lý Mộ Tư, giấu cặp mắt đong đầy lệ của mình ra sau lưng Lý Mộ Tư.

Khốn kiếp! Hắn bị lừa gạt rồi ! Căn bản. . . . . . Căn bản là hai thằng nhóc người thú!

Ma Da hung hăng trợn mắt nhìn Đề Lạp Mễ Tô và Hắc Sâm Lâm bị rơi đầu óc choáng váng, trong lòng đang rỉ máu: không có, trơ mắt thấy hai đứa bé giống cái không có!

Cũng không thể trách thái độ của Ma Da trước sau kém nhau quá nhiều, vốn chỉ cần là con của hắn và Lý Mộ Tư, mặc kệ là em bé giống đực hay giống cái, hắn cũng vui mừng hớn hở. Nhưng vừa vặn mới nhìn đến hai em bé giống cái lắc lắc ngay trước mắt, đột nhiên liền thay đổi thành giống đực, đây tuyệt đố là một sự hành hạ khổng lồ với bất kỳ ba người thú nào —— giống như mới vừa phát hiện mình trúng năm trăm vạn, lại đảo mắt phát hiện vé số trong túi quần bị nước làm hư rồi!

Đây chính là mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển!

Huống chi, em bé người thú từ trước đến giờ da dày thịt béo, bền chắc chịu đánh, trong hoàn cảnh càng ác liệt, càng có thể trưởng thành thành chiến sĩ dũng mãnh, cho nên, những người cha từ trước đến giờ sẽ không nuông chiều bọn họ. Thái độ này của Ma Da cũng dễ hiểu.

Hai em bé lại không hiểu nhiều vậy, bò dậy liền tức giận đè thấp thân thể, cọ xát móng vuốt nhỏ, phát ra từng tiếng gầm nhẹ về phía cha của họ.

Lúc này Ma Da mới có chút không ngờ ồ lên một tiếng, nhìn về phía hai thằng nhóc kia.

Lý Mộ Tư nhạy cảm phát hiện không khí không đúng: "Ma Da?"

Ma Da nhẹ nhàng đẩy cô ra, mặt tràn đầy hăng hái nhìn hai tiểu quỷ.

Tim Lý Mộ Tư đập mạnh, thầm nghĩ, không phải chứ? Chẳng lẽ giống một số động vật, bởi vì không có ra đời trước mặt mình, cho nên không thừa nhận con của mình? Tốt xấu anh cũng là người thú chứ đâu phải thú, không có ngu như vậy chứ?

Khải Tư Đặc xoa cánh tay nhức mỏi đi tới lại kéo Lý Mộ Tư ra, cười với cô an ủi: "Không có việc gì, ban đầu Ma Da cũng đã trải qua ngày này!"

Thấy Lý Mộ Tư không biết rõ, Khải Tư Đặc mặc dù có chút kỳ quái, vẫn cực kỳ chịu trách nhiệm giảng giải một lần cho Lý Mộ Tư.

Thì ra là, người thú trời sanh liền dũng cảm và nhiệt huyết, trời sinh đã thích khiêu chiến nhân vật mạnh mẽ, cho nên mới xuất hiện việc dù sinh mạng người thú khá dài, nhưng đại đa số người thú đều chết trước khi bước vào giai đoạn già nua —— bọn họ tình nguyện vẩy máu tươi vào trên chiến trường, cũng không muốn nằm trong hầm mộ mục nát chờ chết. Đây mới là vinh dự của người thú!

Mà đối với người thú còn bé mà nói, bọn họ muốn chinh phục, tòa núi cao thứ nhất phải chinh phục, chính là cha của bọn họ, giống đực bảo vệ bọn họ, dạy dỗ bọn họ! Cũng chỉ có người thú nhỏ tuổi dám khiêu chiến với tòa núi cao không thể chạm, mới thật sự là người thú!

Về phần giống như hai đứa bé, nhỏ vậy đã dám hướng khiêu khích cha người thú, Khải Tư Đặc còn chưa nghe nói đấy.

"Thật là ha đứa bé người thú tài giỏi, phải không?" Khải Tư Đặc cũng vinh dự ưỡn ngực, mặc dù trên người của hắn còn có chút tê dại, nhưng điểm này không trở ngại việc hắn cảm thấy tự hào vì con trai và cháu của mình.

Lý Mộ Tư vẻ mặt đau khổ gật đầu một cái —— Đúng vậy, là đứa bé tài giỏi, nhưng. . . . . . Nhưng trong hai con này có một đứa là giống cái mà!

A a a, chẳng lẽ Đề Lạp Mễ Tô nhất định là anh Xuân[1] trong người thú hả ?

Lý Mộ Tư mở to mắt nhìn trận khiêu khích này, ngượng ngùng lau mặt một cái —— ha, ha ha, à. . . . việc này có quan hệ với chuyện trước kia gặp cuộc thi cô liền bái lạy anh Xuân không? Hơn nữa. . . . Ha, cái thế giới này, sẽ không có giống đực ghét bỏ Đề Lạp Mễ Tô quá vạm vỡ chứ?

Lý Mộ Tư nắm tay, nhìn hai đứa bé bị Ma Da không hề xoay người đã đánh chúng lăn lộn đầy đất, lại gào khóc không nhụt chí xông lên, không ngừng tự an ủi mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Anh Xuân: chỉ nữ ca sĩ Lý Vũ Xuân, có thân hình to khỏe như đàn ông.