Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 59




Phí Lặc cười ngây ngô, vô sỉ thẹn thùng, xoa xoa tay, thận trọng đến gần bên giường, thả con gấu nhỏ chừng bàn tay vào trong lòng bàn tay, một cái tay khá sờ mó trong túi quần, không biết từ chỗ nào lấy ra một quả màu trắng sữa.

Khóe miệng Lý Mộ Tư nhất thời kịch liệt co quắp: Má ơi! Anh chỉ có cái váy da thú, thứ này rốt cuộc móc từ chỗ nào ra hả! Đừng nói cho tôi biết anh dùng cái đó kẹp lấy nó! Nặng miệng! Quá nặng miệng!

Phí Lặc không chút nào biết hôm nay Lý Mộ Tư đã không có hạn cuối tới trình độ nào rồi, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm một cái lỗ nhỏ trên quả này, mỉm cười đến mức làm cho da đầu người ta tê dại, đút tới trong miệng gấu con miệng còn hôi sữa.

Ngoại hình quả này hơi giống quả xoài, nhưng óng ánh trong suốt, Phí Lặc vừa bấm một lỗ, trong không khí liền tràn ngập ra một mùi sữa thơm —— đây chính là một nguyên nhân khác mà giống cái bình thường sẽ mang thai ở mùa mưa, loại quả sữa này có dinh dưỡng phong phú thích hợp làm mồi cho thú con sẽ nhanh chóng chín vào mùa mưa.

Gấu con béo múp míp chỉ lớn cỡ bàn tay, trên người có một tầng lông máu ngắn ngủn, vào lúc này vẫn không thể mở mắt ra, nhưng vừa ngửi thấy mùi sữa liền vội vàng phát ra âm thanh chiêm chiếp, tứ chi mềm nhũn gian nan ra sức, chống cơ thể béo múp míp liền lăn một vòng qua, ngậm lấy quả này, hút chụt chụt. Chỉ chốc lát sau, nước trái cây màu trắng sữa liền dính ướt cái miệng nhỏ nhắn, chảy xuống dọc theo cổ, bộ dạng thèm ăn vô cùng khiến người khắp phòng vui vẻ.

Các người thú vây xem ngoài phòng vừa nghe âm thanh này, cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai, mọi người cũng muốn chui vào vây xem, đáng tiếc người thú trời sanh nóng nảy vĩnh viễn không hiểu khiêm nhượng, trong chốc lát, bên ngoài liền xảy ra vài vụ đánh lộn đánh lạo.

Mặc dù gấu con thoạt nhìn như con gấu con, nhưng dù sao cũng là người thú, nên thông minh hơn thú nguyên sinh. Nghe được âm thanh này cũng biết mọi người đang cười mình. Quả nhiên, chỉ thấy lỗ tai nhỏ của nó run lên, bất mãn kêu hai tiếng chiêm chiếp, hai móng trước ôm lấy quả sữa còn to hơn nó, cả người ngửa về phía sau, té bịch ở trong lòng bàn tay Phí Lặc, nhưng bốn móng vuốt nhỏ lại thuận thế thành công ôm quả vào trong ngực, kẹp lại thật chặt, sau đó gian nan lộn qua, xoay cái mông về phía mọi người, rầm rì hai tiếng, lúc này mới vui vẻ hút chụt chụt, chỉ chốc lát sau, bụng nhỏ đã to lên rồi.

Chỉ thấy bắp chân của nó đạp một cái, lưu luyến không rời đá văng quả sữa ra, lúc này mới nằm ngửa người ở trong lòng bàn tay Phí Lặc. Một lát sau, chu cái miệng nhỏ, nấc một tiếng, một bong bóng màu trắng sữa lảo đảo bắn ra từ miệng nó.

Phí Lặc nhìn ngây ngô cười không ngừng, không biết từ nơi nào lại sờ soạng ra một quả sữa nữa, lau lau lên người, mặt hạnh phúc hỏi: "Con trai, còn ăn không? Còn ăn không?"

Dù là người có tính khí tốt như Tát Tư cũng thiếu chút nữa trợn trắng mắt, vội vàng ngăn lại Phí Lặc ngớ ngẩn, không để hắn cho gấu con ăn nữa.

Lạc Nhĩ mới vừa nhận hết hành hạ vào lúc này tính khí cũng đang không tốt, ném chiếc giày tới cái bộp, đánh thẳng lên mặt Phí Lặc, miệng mắng: "Để cho anh ta đút đi! Ngu ngốc đần độn! Trướng chết tuyệt đối không ai sinh đứa thứ hai cho anh đâu! Đau chết tôi rồi!"

Gấu con đang đạp chân ợ, mặc dù nó không nhìn thấy, nhưng lỗ tai lại cực kì bén nhạy, vừa nghe âm thanh của Lạc Nhĩ, lập tức vểnh cái tai to bằng cái móng út lên, ngửa đầu lắc lắc, liền chính xác nhắm ngay hướng Lạc Nhĩ, kêu lên chiêm chiếp. Tay chân mềm nhũn cũng nỗ lực chống đỡ chống thân thể tròn xoe, vừa bò vừa nhào về phía Lạc Nhĩ.

Lạc Nhĩ cong cong môi, lập tức liền mềm lòng, nói lầm bầm: "Được rồi được rồi, cho em nhìn một chút."

Phí Lặc càng cười ngu hơn rồi, vui vẻ chạy tới, thận trọng thả gấu con vào trong ngực Lạc Nhĩ. Gấu con nhanh chóng tìm vị trí thoải mái trong ngực Lạc Nhĩ, đặt đầu nhỏ trên ngón tay của Lạc Nhĩ, bắt đầu le đầu lưỡi mềm mại an tâm thở to ngủ.

Lạc Nhĩ vươn ngón tay đâm ót gấu con, vừa đâm vừa mắng: "Chính là vật nhỏ như con, thiếu chút nữa khiến mẹ đau chết! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp như tên Phí Lặc kia!"

Bởi vì thú con đều do giống đực nuôi dưỡng, Lạc Nhĩ làm giống cái mặc dù xác thực quan tâm con của mình, hơn nữa gấu con còn là đứa bé đầu tiên của hắn, nhưng hiển nhiên cũng không có cưng chiều như những người mẹ trên địa cầu, huống chi, hoàn cảnh sinh tồn ở thế giới người thú cũng khác, giống cái tự nhiên càng thêm tán thành đạo lý cá lớn nuốt cá bé, những gì bọn họ nghe và thấy đã sớm khiến bọn họ tin phụng đạo lý "Vùi ở trong ngực giống cái mà sống, không bằng chết ở dưới vuốt thú dữ". Cho nên, chỉ sờ vật nhỏ một lát, Lạc Nhĩ cũng không chút nào khách khí giơ vật nhỏ lên ném nó vào ngực Phí Lặc, mặc dù vật nhỏ không ngừng phát ra âm thanh chiêm chiếp van xin.

Lý Mộ Tư thấy mà trái tim đập thình thịch, hơn nữa còn thấy cơ thể yếu ớt của gấu con bị Lạc Nhĩ dùng hai ngón tay xách lên, tựa như cô từng thấy người ta vứt bỏ mèo con ở nông thôn.

Lý Mộ Tư cảm thấy quan niệm của cô bị đánh thẳng vào, dù sao hiểu cũng không có nghĩa là đồng ý.

Tay của cô không tự chủ ôm lấy bụng của mình, bộ mặt rối rắm: "Nó. . . . nó còn nhỏ quá, anh không sợ nó bị thương sao?"

Lạc Nhĩ mệt mỏi nhắm hai mắt, dáng vẻ chẳng hề để ý: "Chỉ có giống đực kiên cường nhất mới có thể sống sót." Hắn dừng một chút, tăng thêm một câu, "Chính vì nó còn nhỏ."

Lý Mộ Tư quả quyết giơ ngón tay giữa lên, khinh thường bĩu môi: "Giả bộ như con sói đuôi dài, đừng cho là tôi không thấy anh len lén mở mắt ra!"

Lạc Nhĩ xấu hổ trừng mắt nhìn cô, khổ nổi tinh lực chưa đủ, cuối cùng vẫn còn dần dần ngủ mất, chỉ là trong miệng lẩm bẩm: "Hừ, người có mang giống cái không có tư cách nói tôi! Hừ hừ, có mang giống cái rất giỏi à!"

Lý Mộ Tư thầm nói: Stop! Anh thuần túy là ước ao ghen tị!

Vừa nghiêng đầu, lại thấy vẻ mặt của người đàn ông của mình, không khỏi cứng họng —— được! Đây mới thật sự là ước ao ghen tị!

Ma Da vươn một tay ôm Lý Mộ Tư lên, đưa về phòng mình, vừa rối rắm vừa vui mừng dính lỗ tai vào cái bụng to cỡ trái banh bóng rổ của Lý Mộ Tư nghe nghe.

Hắn rối rắm dĩ nhiên là thằng nhóc của Phí Lặc đã sinh ra rồi, vì sao thằng nhóc của mình còn chưa có động tĩnh đây? Nhưng vui mừng cũng vì vậy —— Lý Mộ Tư mang thai lâu như vậy còn chưa có sinh, khả năng rất lớn là một giống cái !

Tai trái của Ma Da nằm ở trên bụng Lý Mộ Tư nghe một lát, rồi lỗ tai phải lại nghe một lát, một hồi lâu, mới xoa xoa tay cố gắng nghiêm túc, gật đầu nói: "Ừ, nếu như là giống cái yếu ớt, dưỡng dục sẽ tương đối khó khăn rồi. Anh nghĩ, trước tiên cần phải làm chút chuẩn bị, tỷ như. . . . Dùng quả ma mềm như da chế thành áo khoác."

Lý Mộ Tư cương mặt không cười, gật đầu liên tục, đột nhiên sau đó nhớ tới: "A, đúng rồi, hai ngày trước em đã bảo Tắc Nạp Lí Tư giúp làm một cái giường và xe đẩy cho trẻ, không biết Tắc Nạp Lí Tư làm xong chưa, anh đi hỏi một chút đi!"

Ma Da lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, ngón tay đang ma sát trên người Lý Mộ Tư theo lệ thường cũng dừng lại: "Hình như em chưa nói với anh."

Giống như nhận ra lời này của mình nghe có vẻ kỳ cục, Ma Da nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt của mình, liếc Lý Mộ Tư một cái, lơ đãng tăng thêm một câu: "Cậu ta làm được, anh cũng không kém."

Trong lòng đã hận hận cắn răng: bọn khốn kiếp nhìn thấy giống cái liền mắt xám ngắt này! Lý Mộ Tư bây giờ còn là của tôi đấy! Tôi đấy! Đáng chết, không bằng cầu nguyện con thú con này có thể nán lại trong bụng Lý Mộ Tư một đoạn thời gian nữa?

Nhưng, nghĩ đến Lý Mộ Tư và giống cá kháci có chút không giống nhau, mang thai có vẻ khiến cô cực kỳ khổ sở, Ma Da lại không nhẫn tâm.

Được rồi, là một giống đực cường tráng, vĩnh viễn sẽ không e ngại khiêu chiến, dù lại cạnh tranh một lần nữa, hắn tuyệt đối cũng không thất bại!

Lý Mộ Tư vịn trán: ". . . . Ách, em tin tưởng, đánh nhau, anh tuyệt đối sẽ không thua, nhưng. . . . Một người xoa bóp cho em hai tháng rồi mà vẫn còn tệ vậy thì em thật sự không cách nào hy vọng quá lớn vào thủ công của anh. Thật."

Ma Da: . . . . . . OO cái đó XX! Sở thích quỷ dị như tên Tắc Nạp Lí Tư cũng có giống cái thích! Chẳng lẽ người cơ bắp mạnh mẽ như tôi lại không có sức quyến rũ hơn sao?

Ma Da phẫn hận lật người lên, thuận thế đề cao mắt cá chân đang xoa bóp trong tay, trực tiếp sử dụng hành động thực tế để chứng minh thực lực của mình.

Lý Mộ Tư hồi hồn liền bị hành động đột nhiên này làm cho giật mình, chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại chui lên sống lưng, nhưng cô đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vì vậy vỗ giường nhắc nhở: "Nếu anh cũng giống như Phí Lặc, đụng con của em quay trở về thì anh liền xong đời!"

Ma Da thiếu chút nữa mềm xuống, trong lòng thầm mắng to: em cho rằng ai cũng ngu xuẩn như con gấu đuôi ngắn lại cứ t*ng trùng lên não kia?

Nghe được trong phòng truyền tới tiếng vang kịch liệt, cùng với tiếng gầm nhẹ của Ma Da, Bảo La có chút chán nản đứng vững bước, dừng ở trong lối đi nhỏ .

Mấy giống đực có hormone tiết ra quá vượng lại đáng thương không tìm được giống cái đã sớm chạy tới giành vị trí tốt khi âm thanh đặc biệt nào đó vang lên, càn rỡ nghe vách tường, phát hiện khác thường, cười trộm quay đầu lại, dùng tay kêu Bảo La, thậm chí rất là rộng lượng dời ra vị trí tốt cho Bảo La, lộ ra một vẻ mặt "Như thế nào? Anh em không tệ với cậu chứ?"

Mấy người này tuyệt đối đã làm chuyện như vậy không ít lần, động tác thuần thục vô cùng, mặc dù bị âm thanh kia kích thích đến mặt đầy máu, nhưng cố cắn răng không có tiết lộ một chút âm thanh, chính là cái thứ cao vút kia đã bại lộ việc bọn họ nhịn khổ cực cỡ nào, cả Bảo La cũng không nhịn được lộ ra bộ dáng bội phục.

Nghĩ đến khổ sở trong đó, Bảo La lại ngại ngùng kéo kéo váy da thú của mình, che kín cái đó bị âm thanh này quấy nhiễu quyến rũ đến run rẩy ngẩng đầu, kiên định lắc đầu một cái với mấy người anh em —— cho nên đây không phải là mơ mộng rõ rành rành sao? Bộ lạc nào mà có giống cái không bị giống đực OOXX ở trong mộng một lần, tuyệt đối là do giống đực ở bộ lạc đó không mạnh, không phải đàn ông!

Bảo La nhìn đồ trong tay, cúi đầu, không còn hơi sức kêu một câu vào trong phòng: "Ma Da, tôi có đồ cho anh xem, tôi. . . . Tôi đem cho Tát Tư xem trước vậy." Nói xong, lưu luyến không rời xoay người, che cái đó đang dần dần ngẩng đầu chân thấp chân cao bỏ đi.

Ma Da hét lớn một tiếng bày tỏ trả lời, mấy người nghe vách tường không ngờ Bảo La cư nhiên làm ra chuyện như vậy, nhất thời ngây người. Còn chưa kịp chạy, liền nghe một tiếng rắc rắc, cửa sổ trên đầu bị mở ra, vang rầm rầm rầm mấy tiếng, trên đầu mấy tên đã theo thứ tự bị đánh mạnh.

"Đau đau đau!"

"Rống! Ma Da cậu thật ác!"

Một đám giống đực ôm đầu đứng ở đó, vừa oán trách, vừa dứt khoát mở cửa sổ ra gian xảo nhìn dô trong.

Ma Da cẩn thận nằm trên người của Lý Mộ Tư đang có thai, hả hê OOXX, cái thứ to lớn dữ tợn mỗi một lần rút ra chen vào đều phát ra tiếng nước chảy hưng phấn, khiến đám người thú đẩy cửa sổ ra xem càng vươn đầu vào sâu, thiếu chút nữa cả người cũng lật vào.

Ma Da OOXX quá tận hứng, đã sớm hóa nửa thú, vào lúc này, một cái đuôi đầy lông đang phách lối lại hả hê dựng lên, tâm lý giống đực đang mênh mông trước nay chưa có, cả chuyện Phí Lặc đã có con cũng bị hắn quên hết: xem xem! Cho mấy người nhìn đến X hết người chết! Nhìn thấy mà ăn không được! Oa ha ha!

Ưmh, nếu như lúc nào đó Lý Mộ Tư chịu cho hắn thú X một lần. . . . Vậy thì càng tốt hơn!

Cúi đầu nhìn cái thứ đó chỉ mới hóa nửa thú đã to vô cùng của mình, Ma Da êm ái ôm hông của Lý Mộ Tư cả người ửng hồng, không ngừng giãy dụa, lại khổ nổi cái bụng khổng lồ nên chỉ có thể nằm ngửa rầm rì, cảm thấy. . . . Đây chính là tiếc nuối duy nhất của hắn hôm nay!