Bọn họ bị kẻ địch bao vây. Dạ Quân chỉ kiếm bén về phía bọn họ, phách lối cười to, cười nhạo vô tình mà tuyệt tình: "Như thế nào? Khiến hoàng hậu thất vọng sao?"
Nàng khép lại hai mắt, lúc mở ra, đáy mắt không có một tia sợ hãi, nàng khẽ mỉm cười, nói: "lấy ít thắng nhiều, thắng cũng không vẻ vang!"
"Ám muội thì như thế nào? Người đâu, soát người cho Bổn vương!" Người thắng cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống bọn họ. Lãnh khốc phân phó thuộc hạ làm việc.
"Dạ, Đại vương!" Tiểu lâu la đắc ý đến gần bọn họ, "Ai dám?" Lục Nhi hết lòng hộ chủ, giang hai cánh tay ngăn ở trước người Lưu Quân Dao, không cho bất luận kẻ nào đến gần.
Lưu Quân Dao rất cảm động, thời gian Lục Nhi đi theo nàng không dài, nhưng không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại vươn mình ra. Thật là một nha đầu trung thành! Lưu Quân Dao đẩy tay nàng ra, đứng dậy. Tay vắt chéo sau lưng, ngón giữa cầm một cây ngân châm, vận sức chờ phát động.
"Ai dám đến gần ta khiến hắn bị mất mạng!" Lời ác của nàng tựa hồ không làm kẻ địch xem trọng, hắn vẫn không có sợ hãi đi về phía trước. Khi hắn đến gần Lưu Quân Dao, ý đồ đưa tay bắt lấy nàng. Thân hình Lưu Quân Dao lóe lên, một cây ngân châm đâm xuyên qua cổ họng của hắn, hắn đột nhiên ngã xuống đất, hai chân duỗi một cái, đi vào diêm vương điện.
Dạ Quân và tùy tùng cả kinh thất sắc, mới một nháy mắt hắn đã ngã xuống đất bỏ mình, quá nhanh, quá độc ác.
Dạ Quân giận dữ, gầm nhẹ: "Toàn bộ lên cho Bổn vương!".
Các tùy tùng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sợ hãi rụt rè không dám đi lên. Bọn họ đều không muốn chết! Uy nghiêm của Dạ Quân bị giẫm ở dưới chân, hắn chịu cam tâm sao? Dương dương roi ngựa trong tay, hung ác nói: "Ai dám lui về phía sau, Bổn vương muốn mạng của hắn!"
Tiến cũng chết, lui cũng chết! Nên bọn họ nghe Dạ Quân phân phó. Phát động công kích về phía nàng, nàng lạnh lùng đứng, ánh mắt bay tới con ngựa bên trái, nàng cười thầm, nhưng lòng của nàng lần lại trầm xuống! Nếu là một mình nàng nhất định có thể thoát thân, nhưng Tật Phong bị thương, thể lực Lục Nhi đã hết, muốn toàn thân mà lui sợ rằng rất khó!
Tật Phong nhìn thấu khó xử của nàng, bị thương cũng muốn liều mạng, hắn nhịn đau nói: "Hoàng hậu! Người đi nhanh lên, đừng lo cho thuộc hạ!"
Lưu Quân Dao nhìn hắn một cái, một người phi thân đọ sức cùng kẻ địch. Địch ta đánh thành một đoàn, lúc này kỳ tích xảy ra. Trong rừng cây có năm người áo đen nhảy ra, mọi người võ công cao cường. Hai ba lần đã đánh cho Dạ Quân hoa rơi nước chảy. Biết thất thời là trang tuấn kiệt, Dạ Quân thấy chiếm không được tiện nghi, vì vậy bỏ lại bộ hạ một mình thoát đi, bộ hạ bị ném ở lại không ai may mắn thoát nạn.
Giải quyết phiền toái, năm người áo đen cũng không ướt át bẩn thỉu, lại chui vào trong rừng cây biến mất, nhưng Lưu Quân Dao vẫn nhìn thấy dấu ấn hoa mai trên người bọn họ, đó là dấu ấn sáng lập của sư phụ.
Nàng cười nhạt một tiếng, ban đêm nàng cảm thấy có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, quả nhiên không ngoài dự đoán!
Lục Nhi và Tật Phong không nghĩ nhiều, chỉ cho là mạng lớn tránh được một kiếp. Ba người cởi ngựa vội vã lên đường, tay trái Tật Phong bị thương, cho nên bọn họ thả chậm tốc độ.
Lúc sắp đến gần kinh thành, bọn họ đi tới một khối đất bằng phẳng, chỉ cảm thấy phía trước có tiếng vó ngựa xông thẳng lên trời, ba người nhìn nhau, nghĩ thầm: không phải còn có mai phục chứ?
Bọn họ cảnh giác tiến lên, quả nhiên, đội nhân mã lớn đang vọt về phía họ. Dần dần đến gần, bọn họ rất khẩn trương. Chợt ba người buông lỏng thân thể cười. Bởi vì không phải kẻ địch, mà là Hàn tướng quân!
Hàn tướng quân xuống ngựa, quỳ lạy: "Thần tham kiến hoàng hậu!"
Lưu Quân Dao nhìn hơn trăm binh lính đứng nghiêm, hỏi: " Hàn tướng quân, đây là vì sao?"
"Thần phụng mệnh hoàng thượng đi trước tiếp ứng hoàng hậu!" Hàn tướng quân là người trung thành. Chỉ nghe lệnh hoàng thượng.
Ngày sau nàng mới hiểu rõ, Hoàng Phủ Hiên gặp ác mộng liên tiếp, dự cảm không may quanh quẩn ở trong đầu. Lo lắng nàng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, vì vậy không để ý cái gì, ra lệnh Hàn tướng quân tới trước tiếp ứng.
Nàng cười yếu ớt nói: "Hàn tướng quân cực khổ, chúng ta hồi cung!"
"Thần tuân lệnh!" Hàn tướng quân càng già càng dẻo dai, lưu loát cưỡi trên lưng ngựa, uy vũ hùng phong.
Đoàn người che chở nàng ở chính giữa, thuận lợi hồi cung! Dọc theo đường đi cũng chọc giận người âm thầm. Người âm thầm cười lạnh, hắn phái người đuổi giết, lại trúng kế điệu hổ ly sơn. Không công mà lui! Không nghĩ tới nàng có chút đầu óc! Trước kia thật là xem thường nữ nhân này rồi!
Mà trong Minh Dao cung, Hoàng Phủ Hiên đang bị Thái hậu mắng xối xả.
"Dao nhi rời cung sao con không nói với mẫu hậu? Nếu Dao nhi có việc không hay xảy ra mẫu hậu nhất định không tha cho con!" Thái hậu vừa mới biết Dao nhi rời cung, mà bà lại bị dấu diếm bảy ngày. Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái!
Hoàng Phủ Hiên đỡ bà ngồi xuống, an ủi Thái hậu, cũng an ủi mình! Nói: "Mẫu hậu yên tâm! Dao nhi sẽ không có chuyện gì. Nhi thần đã bảo Hàn tướng quân đi đón nàng, nên rất nhanh sẽ hồi cung rồi."
Trong bảy ngày Dao nhi rời đi, bởi vì lo lắng an nguy của nàng! Hắn không có một ngày ăn ngon, ngủ ngon!
Thái hậu đau lòng nhìn hắn, hốt hoảng sợ hãi ở đáy mắt hắn chạy không khỏi ánh mắt của bà. Nhi tử hăng hái, tiêu sái hôm nay lại trở nên nhếch nhác tiều tụy. Bà rốt cuộc an tĩnh, không chọc nhi tử lo lắng nữa.
Hoàng Phủ Hiên đứng ở cửa, nóng nảy ngóng nhìn, này lúc Tiểu Lâm Tử hưng phấn vừa chạy vừa kêu to: "Hoàng thượng, hoàng thượng.... Hoàng hậu nương nương trở lại!"
"Ở nơi nào?" Hắn vui vẻ nghênh đón, Tiểu Lâm Tử thở hồng hộc, eo cũng không thẳng được. Nhưng tay vẫn chỉ hướng sau lưng.
Theo tay của hắn, Hoàng Phủ Hiên thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong, điên cuồng chạy tới, ôm chặt lấy nàng, chỉ khi nàng chân chân thật thật ở trong lòng hắn, hắn mới cảm thấy an tâm!
Hai cánh tay vây quanh thật chặt, đầu yêu thương chôn ở cổ của nàng! Thân mật lẩm bẩm: "Dao nhi.... Dao nhi..... Nàng cuối cùng bình an trở về rồi!"
"Hiên.... muội không thể hít thở!" Nàng gian nan khạc ra một câu nói ở trong lòng hắn! Lần này Hoàng Phủ Hiên thoáng buông lỏng hai cánh tay, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi rã rời của nàng! Hoàng Phủ Hiên ngắm nhìn nàng, bàn tay ấm áp đau lòng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng.
Lưu Quân Dao hồi hồn từ trong mắt hắn, từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu giao vào trong tay hắn, thoải mái cười một tiếng: "Thiếp không có nhục sứ mạng!"
Ngân phiếu trong tay nặng trĩu, đó là nàng dốc hết toàn lực mang về, trên lưng gánh hi vọng của dân chúng, chờ mong của Nguyệt quốc!
Dần dần, nàng khép lại hai mắt, thân thể mềm nhũn. Té xỉu ở trong ngực hắn.
"Dao nhi...... "
"Dao nhi...... "
"Hoàng hậu nương nương..." Hàng loạt tiếng kêu nàng không nghe được.
"Truyền thái y!" Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên ôm nàng vọt vào trong phòng ngủ.
Thái y vội vàng chạy tới, không đợi hành lễ, Hoàng Phủ Hiên ra lệnh: "Mau chẩn mạch thay hoàng hậu!" sắc mặt hắn lo âu, đứng ở một bên, không nói không rằng!
"Dạ!" Mạch của nàng vững vàng mà cũng yếu ớt! Nhưng không có gì đáng ngại, thái y nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ là mệt nhọc quá độ không đáng lo ngại, thần cho vài đợt thuốc, nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏe!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Phủ Hiên phất tay một cái nói: "Lui ra!"
Thái y và những người liên can rối rít lui ra, Thái hậu cũng rời đi ngay sau đó, thân thiết đóng cửa lại, trước khi đi Thái hậu rất đắc ý cười.
Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên người nàng, nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, không kìm hãm được hôn lên môi đỏ mọng nhỏ xinh của nàng, lại yêu thương vuốt ve cái trán của nàng, bảo vệ nàng.