Bên má nàng vương hai hàng nước mắt, khiến hắn đau lòng. Hắn vừa định vươn tay lau nước mắt, lại bị nàng không cảm kích tránh ra.
Chẳng biết tại sao, tâm tình nàng đột nhiên mất khống chế, lớn tiếng gầm hét lên với Hoàng Phủ Hiên: "Tay ngươi cầm hoàng quyền, có thể điều khiển vận mệnh của người khác. Nắm giữ người khác ở trong lòng bàn tay. Trốn không thoát chỉ có thể bị giam cầm!"
"Dao nhi.... Nàng nói cái gì vậy? Ta nào có điều khiển số mạng của ai?" Hoàng Phủ Hiên thấp giọng kháng nghị, thật không biết vì sao Dao nhi sẽ mất khống chế như thế? Nhưng càng yêu thương nàng. Bất đắc dĩ và bất lực trong giọng nói của nàng khiến hắn vô cùng đau đớn. Nếu như có thể phân ưu cho nàng thì thật tốt.
"Chính là ngươi, là ngươi khiến ta tới hòa thân, là ngươi thay đổi vận mệnh của ta!" Trong khoảng thời gian này đè nén quá lâu, lúc này nàng cư nhiên phát tiết ra hết. Một hồi rống giận đi qua, ngọn lửa đè nén ở ngực được thả ra ngoài hoàn toàn. Cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
Thì ra là như vậy, sự thật sáng tỏ rồi. "Nàng hiểu lầm ta, ta không nỡ ngăn cản hạnh phúc của nàng. Tất cả đều là Thái hậu Minh quốc nói ra." Hoàng Phủ Hiên đỡ hai vai của nàng, giải thích. Yêu một người, không phải muốn cột vào bên cạnh. Chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi! Nhưng bây giờ, ông trời cơ duyên xảo hợp tặng nàng đến cạnh, hắn nhất định quý trọng gấp đôi!
Nàng trầm mặc, mắt khóa trên người của hắn, nhìn mắt của hắn, đánh giá tính chân thật trong lời của hắn. Đáy mắt hắn chỉ có chân thành, khiến nàng không thể không tin tưởng, tất cả đều là Cao thái hậu giở trò quỷ. Nhưng vô luận như thế nào, âm mưu sau lưng vẫn mang tới tổn thương vô hình cho nàng. Mà nàng cũng không trở về được ngày trước nữa rồi.
Vì vậy, nàng hờ hững xoay người, thất hồn lạc phách đi về phía trước. Giống như một cái xác không hồn!
"Dao nhi, xin nàng tin tưởng ta. Ta không có tổn thương nàng!" Hoàng Phủ Hiên thất thanh hô hào, nhưng nàng vẫn thẩn thờ đi không quay đầu lại. Lòng của Lục Nhi đau xót, nhìn Hoàng Phủ Hiên một cái, yên lặng đi theo nàng, cho đến Minh Dao cung!
Đêm tối không nhìn thấy tổn thương trong lòng họ!
Trong mộng, Lưu Quân Dao mơ thấy chuyện cũ rối rắm. Nàng trở thành vật hy sinh củng cố hoàng quyền! Mệnh của phụ huynh bị nắm giữ ở trong tay người khác. Mà nàng cũng không thấy rõ kết cục của mình.
Ngày vừa lộ ra ánh nắng, nàng mới vừa đứng dậy, cả đêm chưa chợp mắt, tinh thần không phấn chấn! Toàn thân nhức mỏi, tay bưng ly trà khẽ run!
Lúc này, liền nghe được một hồi tiếng bước chân vội vã đến gần, Lục Nhi đẩy cửa vào. Nhanh chóng đi tới bên người nàng, nói nhỏ: "Công chúa, xảy ra chuyện lớn! Đêm qua Tuyết Nhi trượt chân rơi vào ao hoa sen trong Ngự Hoa Viên, chết chìm bỏ mình!"
"Cái gì?" Nàng cả kinh thất sắc, ‘ xoảng ’ một tiếng, ly trà rơi trên mặt đất biến thành mảnh vụn.
"Sáng nay phát hiện thì thi thể đã ngâm nát rồi." Lục Nhi vừa nghĩ tới một màn ghê tởm kia, liền buồn nôn.
Tuyết Nhi, nữ tử có kỹ thuật nhảy đẹp đó. Đáng tiếc! Nàng thật là tiếc hận, nhưng lại cười lạnh, hỏi: "Lục Nhi, ngươi tin nàng là tự sát sao?"
"Không tin, hôm qua nàng rất được Thái hậu khen ngợi. Tiền đồ không thể đo lường. Nàng làm sao có thể không nghĩ thông?" Lục Nhi cũng rất hoài nghi nguyên do trong đó, nhìn dáng dấp hẳn là bị người mưu sát.
Vì vậy Lục Nhi hỏi: "Công chúa, chúng ta cần điều tra không?"
"Không cần, tuyết đến thời điểm nhất định sẽ hòa tan, huống chi hậu cung này vốn là chỗ ăn tươi nuốt sống. Còn sống sẽ không có người nhớ. Chết cũng sẽ không có người tiếc hận. Đây đều là mạng của nàng!" Nàng là người vô tâm. Có người chết oan chết uổng cũng không muốn làm gì. Nhưng có lẽ là nàng xem rõ sự tăm tối trong hoàng gia, nên thất vọng!
Lục Nhi cúi đầu không nói, trong con ngươi không biết ẩn giấu cái gì!