Ở cửa Nguyệt thành, sớm đã có người gấp gáp chờ đợi!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hiên nhu hòa, mắt chờ đợi nhìn về phương xa, trông mòn con mắt!
Hàn Tướng quân lớn tuổi cũng đi theo hắn. Nhưng lại không hiểu, vì sao hoàng thượng để ý Dao công chúa Minh quốc như thế?
Vì vậy Hàn Tướng quân liền hỏi ra nghi vấn của mình: "Hoàng thượng, ngài là nhất quốc chi quân, thật ra thì không cần hạ thấp sự tôn quý tự mình nghênh đón Dao công chúa."
Hàn Tướng quân là nguyên lão hai triều, phụ tá tiên đế thống trị giang sơn. Hết mực trung thành! Hoàng Phủ Hiên vẫn rất tôn kính ông.
Hoàng Phủ Hiên nhìn ông, trong lòng cũng hiểu cố kỵ của Hàn Tướng quân, nhưng hắn càng muốn gặp được người ngày đêm nhớ mong lập tức. Vì vậy tìm một lý do đường hoàng nhưng làm cho người ta không tìm ra sơ hở: "Trẫm hiểu cố kỵ của Hàn Tướng quân, nhưng Dao công chúa ngàn dặm xa xôi tới hòa thân, chỉ vì bảo vệ hai nước Minh Nguyệt an toàn. Nữ tử biết rõ đạo lý thế này, trẫm đương nhiên là phải dùng lễ đón tiếp! Nếu không sẽ khiến người dèm pha, nói Nguyệt quốc không hiểu lễ nghi!"
Mặt Hàn Tướng quân lộ vẻ vẻ áy náy, khom người, chắp tay nói: "Là cựu thần suy tính không chu toàn, xin hoàng thượng trị tội!"
"Hàn Tướng quân là rường cột nước nhà, trẫm cảm thấy rất vui mừng, sao lại làm khó tướng quân đây?" Hoàng Phủ Hiên nâng hắn dậy, mỉm cười kể công lao của Hàn Tướng quân, cũng tỏ rõ địa vị của Hàn Tướng quân ở trong lòng hoàng thượng. Không phải người bình thường có thể so, điều này ở trên trình độ nhất định khiến cho Hàn tướng quân vinh dự vô hạn.
Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, là minh quân hiền chủ khó được. Hàn Tướng quân nhìn hoàng thượng một cái, nhất thời hốc mắt ươn ướt. Hắn âm thầm thề, Hàn gia của hắn sẽ đời đời kiếp kiếp ra sức vì hoàng thượng! Hàn Tướng quân mặc dù già, nhưng tinh thần phấn chấn. Thanh âm vẫn vang: "Thần nhất định ra sức vì nước, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!".
"Khởi bẩm hoàng thượng, công chúa đã đến!" Một thị vệ cắt đứt cuộc trò chuyện của họ. Hoàng Phủ Hiên bước nhanh về phía trước, vươn dài cổ. Lo lắng nhìn, rốt cuộc thấy xe ngựa dần dần đến gần. Nhưng vì sao lại nhếch nhác thế này? Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
"Thở dài...." Theo thanh âm, con ngựa nhảy lên thật cao. Nhóm người Hiên Viên Triệt chưa tỉnh hồn đi xuống xe ngựa. Đi tới trước người Hoàng Phủ Hiên, thỉnh an bồi tội: "Khiến hoàng thượng đợi lâu, Bổn vương gặp phải chút chuyện ở trên đường, nên mới trì hoãn!"
"Mời Vương gia đứng lên! Dao công chúa đâu?" Hoàng Phủ Hiên dìu nhẹ, tròng mắt không kịp chờ đợi nhìn về xe ngựa, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nàng!
Vừa dứt lời, một người mệt mỏi từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra. Từng bước từng bước đến gần, một đường bôn ba, khiến nàng xem ra có chút chật vật. Nhưng khi giơ tay nhấc chân vẫn quý khí hào phóng, dáng vẻ ngàn vạn!
"Dao công chúa Minh quốc tham kiến hoàng thượng!" Hai tay vươn ra của Hoàng Phủ Hiên rơi vào khoảng không, thấy nàng quỳ xuống, thấy nàng dùng lễ quân thần quỳ lạy. Trong lòng Hoàng Phủ Hiên rất không vui. Quan hệ giữa bọn họ giống như trở lại lúc đầu.
Mà Dao công chúa thì khổ không thể tả, nàng vốn định quỳ xuống một chân, lại không biết người nào ám toán nàng, một cây ngân châm bắn trúng cổ chân nàng, ép nàng không thể không quỳ xuống hoàn toàn.
Dao công chúa phỏng đoán, nhất định là có người cố ý làm, ý đồ khơi lên chiến tranh giữa hai nước!
Quan hệ của hai nước Minh Nguyệt thật tế nhị. Mà nàng trên danh nghĩa là Dao công chúa của Minh quốc, ở thời khắc mấu chốt này, nếu như nàng xảy ra chuyện không may, nhất định làm cho người ta bắt được nhược điểm, cổ động tuyên dương, quan hệ kết minh giữa hai nước chắc chắn chịu ảnh hưởng.
Vì vậy Dao công chúa không thể làm gì khác hơn là nhịn đau, dùng lễ quân thần đối đãi!
Hoàng Phủ Hiên ho nhẹ một tiếng, một tay che miệng, một tay khác vác sau lưng, che giấu bối rối của mình, hắn đứng uy nghiêm, nói: "Công chúa bình thân! Hàn Tướng quân, về sau công chúa liền nhờ ngài."
Mười ngày sau mới vào cung, Dao công chúa ở tạm trong phủ Hàn Tướng quân, hắn cũng yên tâm!
"Cựu thần lĩnh chỉ! Cựu thần ra mắt công chúa!" Hàn Tướng quân lĩnh chỉ, vừa định quỳ lạy nàng, liền bị nàng ngăn cản, công chúa cười nhạt, nụ cười sáng rỡ, khuynh quốc khuynh thành!
Nàng nói: "Nghe đại danh lão tướng quân đã lâu, Hàn Tướng quân uy danh vang dội. Khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật. Hôm nay bản công chúa nhìn thấy Hàn Tướng quân, thật là cuộc đời này không tiếc!"
"Công chúa quá khen, cựu thần thẹn không dám nhận!" Hàn Tướng quân cười nói, trên trán hắn nổi lên nếp nhăn vui sướng! Khóe mắt cũng hịp thành một đường, công chúa này, biết rõ đạo lý, thông tuệ xinh đẹp. Không ngang ngược càn rỡ! Hắn rất hài lòng.
Mọi người cười, xem ra quân cờ này của Thái hậu rất cao minh! Nàng quả nhiên có thể chiếm được yêu thích của mọi người.