Một chưởng ra, hai giọt máu. Ba lần khóc, xương cốt khô!
Lưu Quân Dao nhìn thị vệ chung quanh một cái, ánh mắt tràn đầy lửa giận và oán hận lạnh lùng bắn về phía Hiên Viên Triệt, tuyệt vọng ngắm nhìn mặt không tỏ vẻ gì của hắn, gầm nhẹ: "Thê tử chính rơi xuống vách đá chưa biết sống chết, ngươi lại thờ ơ, tiêu dao khoái hoạt với mỹ nhân trong ngực! Người đời đều nói Cảnh vương gia nhân nghĩa, lại không biết là giả nhân giả nghĩa! Ra vẻ đạo mạo! Vương gia.... Ngươi thật tàn nhẫn....!"
"Giả nhân giả nghĩa thì như thế nào? Loại nữ nhân như ngươi,luôn mạnh mẽ, không hiểu ý người chút nào! Lại không hiểu phong tình! Không xứng so sánh với Nhu nhi. Càng không thể có được sự chăm sóc của Bổn vương!" Cũng không biết vì sao, lời nói này của Hiên Viên Triệt tựa hồ không dùng não suy nghĩ đã bật thốt lên, đồng thời cũng đẩy lửa giận của Lưu Quân Dao lên đỉnh núi!
"Ha ha ha..... Trên vực Đoạn Tình, ta cho đó là kế dụ địch của Vương gia, vì không liên lụy Vương gia, ta tung người nhảy một cái. May nhờ ta mạng lớn tránh được một kiếp. Mừng rỡ chạy về vương phủ, lại đổi lấy nhục nhã như vậy! Ta thật sự là đáng đời a...." Nàng ngửa mặt lên trời cười to, hời hợt kể ra khổ sở chịu đựng một tháng này! Dù là đổi lấy một ánh mắt quan tâm của hắn nàng cũng cam tâm tình nguyện!
Nhưng lòng của nàng tuyệt vọng từng chút từng chút, hai mắt oán hận lạnh lùng nhìn chăm chú vào Liễu Nhu giả bộ vô tội nép vào người như chim nhỏ. Lạnh lùng nói: "Tất cả hôm nay ta gặp đều là nhờ ngươi ban tặng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vừa dứt lời, nàng liền phi thân xông thẳng đến Liễu Nhu, tay tức giận gắt gao bóp cổ mịn màng của Liễu Nhu, nhẹ nhàng dùng sức là lấy mạng của nàng.
Mọi người trợn mắt hốc mồm, nhìn một màn biến cố này. Nhất thời tay chân luống cuống! Nhưng âm thầm may mắn, thật may người Vương gia sủng ái không phải là mình.
"Khụ khụ khụ.... Ngươi.... Mau... Buông ra.... Ta...." Liễu Nhu gian nan hô hấp, sắc mặt dần dần biến trắng! Nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm Lưu Quân Dao, không chút nào yếu thế!
"Thả ngươi ra? Mơ đi!" Lưu Quân Dao cười lạnh, bấu chặt ngón tay, dùng sức nhấc Liễu Nhu lên. Chỉ cần tay nàng nhẹ nhàng động, Liễu Nhu liền hương tiêu ngọc vẫn!
Ngọn lửa ghen ghét, ngọn lửa oán hận, đã hừng hực thiêu đốt!
Hiên Viên Triệt bị một màn đột nhiên xuất hiện làm sợ ngây người, trong đầu hỗn loạn. Không biết làm phản ứng gì! Khi hắn nghe được tiếng cầu cứu của cô gái yêu mến thì thần trí lập tức tỉnh táo. Khí vận đan điền, một chưởng đánh xuống. Lưu Quân Dao liền bay xa ba thước.
Nàng phun máu tươi, nhưng mà trên mặt lại treo nụ cười. Đắm đuối đưa tình nhìn Hiên Viên Triệt hỏi han Liễu Nhu ân cần! Yếu ớt nói: "Lúc này.... Ta mới coi là.... Thấy rõ ràng.... Ở trong lòng ngươi... Ta cho tới bây giờ một chút vị trí cũng không có...."
Nàng tuyệt vọng hạ mi xuống, đầu chôn xuống từng chút từng chút. Mí mắt cũng trầm xuống từng chút từng chút. Rốt cuộc bất tỉnh nhân sự!
Trong đại sảnh, yên tĩnh không tiếng động. Hơi thở tử vong dần dần tỏa khắp! Mọi người không dám thở mạnh! Đối với một màn này, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Giống như đi vào trong diêm vương điện một lần. Có cảm giác cải tử hồi sanh.
Trên ngọn cây trong viện, một con chim nhỏ bẻ gãy cánh. Ngã xuống trên mặt đất cứng ngắc, thoi thóp một hơi! Gió làm nổi lên bụi đất, làm mai một thân thể con chim từng chút. Chỉ mong kiếp sau nó có thể trở thành một con ưng. Không bao giờ rơi vào bùn đất nữa!
Không biết nơi nào vang lên tiếng đàn bi thương, là đang bi ai vì Lưu Quân Dao sao? Hay là cảm thấy cuộc sống bất đắc dĩ? Việc đời khó đoán?
Hồng trần cuồn cuộn, đời trôi dào dạt, tình người mờ mịt.
Tâm vẫn còn ở, người đi rồi!
Quay đầu một mảnh bấp bênh.
Người đi xa, lầu đã trống!
Quay đầu tàn tạ đã thành không.