Thân phận thần bí của lão bà bà rốt cuộc lộ ra ánh sáng, về sau bà cũng giúp bọn họ một việc lớn.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới vừa lên, bọn Lưu Quân Dao đã bị đánh thức. Hằng ngày đều làm thuốc thí nghiệm, bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi, mà lúc này bọn họ càng thêm buồn ngủ! Ngồi ở trước bàn cơm, mặt bọn họ trắng hơn quả cà. Phờ phạc rã rượi!
Lúc này trong tay lão bà bà bưng một dĩa thức ăn tiến vào, nhìn bọn họ một cái, trực tiếp ngồi xuống, cười lạnh hỏi: "Thế nào? Mới mấy ngày đã không chịu nổi?"
"Mấy ngày? Ngươi rốt cuộc muốn hành hạ chúng ta bao lâu?" Hai người trăm miệng một lời hỏi ngược lại. Thí nghiệm thuốc tàn khốc mấy ngày qua, đau đớn khắc cốt rõ mồn một trước mắt. Hơn nữa khắc cốt minh tâm, bọn họ không quên được, cũng không chịu nổi.
"Ha ha ha.... Các ngươi chớ không biết phân biệt, có thể được lão thái bà ta coi trọng là may mắn đời trước các ngươi tu luyện, những người khác muốn trở thành người thuốc ta còn không đáp ứng!" Lão bà bà cười rất đắc ý, bà cao ngạo ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống bọn họ, giống như là cất nhắc bọn họ.
Lưu Quân Dao mặc dù thân thể suy yếu, nhưng lại trung khí mười phần, nàng căm tức nhìn lão bà bà, nói: "Lão bà bà, nói chuyện phải bằng lương tâm, chúng ta tuyệt không thích cơ hội này!"
"Tiểu cô nương, nói chuyện đừng quá tuyệt đối, hôm nay đau xót, nói không chừng là may mắn ngày sau!" Lão bà bà cũng không tức giận, tâm bình khí hòa mỉm cười nói. Tức giận của Lưu Quân Dao ở trong mắt bà, chẳng qua là tiểu hài tử giận dỗi thôi, căn bản không đáng nhắc tới.
Lưu Quân Dao lập tức tỉnh táo lại, không nói một lời, mà Hoàng Phủ Hiên thì cười yếu ớt nói với lão bà bà: "Lão bà bà, Quân nhi không cố ý nói như vậy, ngài chớ để ở trong lòng. Nếu như ngươi muốn thử thuốc thì dùng ở trên người ta đi! Thân thể Quân nhi yếu, không nhịn được!"
"Hiên...." Lưu Quân Dao nhẹ giọng kêu, lời của hắn khiến nàng khiếp sợ cũng rất cảm động! Lão bà bà cũng không nhịn được ghé mắt nhìn hắn, hơn nữa lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Nghĩ thầm: thiếu niên anh hùng thật khó tìm! Tương lai nhất định có thành tựu lớn.
Vì vậy lão bà bà kiên định ý nghĩ trong lòng hơn.
Lão bà bà khẽ cúi đầu, nói câu: "Ăn cơm!" ngay sau đó không nói nữa, hai người bọn họ cũng chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, chỉ sợ nói bậy chọc giận bà, đưa tới độc dược càng thêm ác liệt.
Đã qua mười ngày, bọn họ nếm tận trăm ngàn chủng loại độc dược, thân thể cũng từ thống khổ trở nên tê liệt. Thân thể thể nghiệm đau đớn tê tâm liệt phế. Lão bà bà lại mất tung tích.
Mà sau hai ngày biến mất, lão bà bà xuất hiện lại thì đã bị trọng thương!
Hai người tản bộ trong sân, đột nhiên phát hiện lão bà bà trong một góc, bọn họ vội vàng chạy tới nâng bà dậy, tay Lưu Quân Dao đặt lên mạch của bà, sắc mặt nặng nề, nói: "Bà ấy bị trọng thương!"
"Mau đõ bà đi vào, ta giúp bà chữa thương!" Hoàng Phủ Hiên nói xong, đỡ bà vội vã vào nhà.
Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, mặc dù lão bà bà rất ác độc với bọn họ, nhưng bọn họ không thể thấy chết mà không cứu.
Hoàng Phủ Hiên vận công chữa thương, Lưu Quân Dao làm thuốc, bọn họ hết lòng chăm sóc, lão bà bà rốt cuộc tỉnh lại, Lưu Quân Dao để thuốc xuống, vui mừng nói: "Bà bà đã tỉnh, bà cảm thấy thế nào?
Bà bà chống thân thể muốn đứng dậy, Lưu Quân Dao đỡ bà tựa vào trên mép giường. Cười yếu ớt, bà bà từ từ mở ra miệng tái nhợt, từng chữ từng câu nói: "Các ngươi... Tại sao.... Cứu ta!"
Đôi môi khô ráp của bà bởi vì nói chuyện mà nứt ra, máu đỏ tươi nhô ra từng chút. Lưu Quân Dao thật là lo lắng, lập tức ngăn bà lại: "Bà bà người đừng nói chuyện! Uống thuốc trước đi."
Bà bà gian nan gật đầu, một hớp uống thuốc sạch sẽ, coi như rất đắng bà cũng không cau mày.
Thấy bà miễn cưỡng tốt hơn, Lưu Quân Dao mới hỏi: "Bà bà, võ công của người cao cường, là ai làm bà bị thương?"