Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 57: Người thuốc




Không nghĩ tới bởi vì tình yêu mà gặp phải cuộc sống khổ sở này, ngày sau hồi tưởng lại, tâm cũng rất đau.

Lưu Quân Dao không biết bị hạ thuốc gì, cả người nàng vô lực. Chỉ đành phải mặc cho lão bà bà định đoạt.

Lão bà bà lôi kéo tay của nàng, đi ra ngoài, Lưu Quân Dao vạn phần miễn cưỡng hô hào: "Bà làm gì? Bà muốn mang ta đi đâu?"

Không có được câu trả lời, chỉ có tiếng bước chân lảo đảo nghiêng ngã của nàng, đẩy cửa ra, một màn đập vào mi mắt khiến nàng đau lòng, coi như ngày sau nghĩ đến cũng đau lòng thấu xương.

Hoàng Phủ Hiên cởi bỏ áo trên người, ngâm mình ở trong thùng gỗ, trong thùng gỗ tràn đầy máu, còn nổi khí trắng, mặc dù Hoàng Phủ Hiên nhắm chặt hai mắt, nhưng sắc mặt thống khổ khó chịu của hắn vẫn có thể thấy được rõ ràng.

"Hiên huynh......" Nàng thử la lên, đáng tiếc Hoàng Phủ Hiên hôn mê không nghe được tiếng kêu đau lòng của nàng, nếu không sẽ rơi nước mắt!

Hoàng Phủ Hiên khẽ lật người một cái bình tĩnh lại, nhưng nàng lại lo lắng, nàng dùng sức tránh thoát lão bà bà, lập tức xông tới, một cái tay vô lực đỡ thùng gỗ, một cái tay khác lắc lắc cánh tay Hoàng Phủ Hiên, còn lên tiếng kêu: "Hiên huynh.... Hiên huynh, Huynh mau tỉnh lại đi!"

"Đừng kêu, vô dụng!" một câu vô tình của lão bà bà cắt đứt hi vọng của nàng, Lưu Quân Dao chảy nước mắt, xoay người, thanh âm có chút nghẹn ngào, nàng hỏi: "Tại sao Hiên huynh lại biến thành như vậy? rốt cuộc ngươi đã làm gì huynh ấy?"

Lão bà bà liếc nàng một cái, dời bước đến bên cạnh thùng gỗ. Vươn tay sờ sờ mạch của Hoàng Phủ Hiên, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, dưới ánh mắt nóng nảy của Lưu Quân Dao, bà không chút để ý nói: "Không có gì! Chỉ là ta đây đang thiếu hai người làm thí nghiệm thôi!"

"Cái gì?" Lưu Quân Dao kinh tâm động phách, người thuốc là chuyện đau khổ! Không làm được sẽ bỏ mạng.

Lão bà bà ghét bỏ nhìn nàng một cái, không vui nói: "Cần gì ngạc nhiên! Yên tâm đi, không chết được!"

Nghe bà nói như thế, trái tim treo cao của Lưu Quân Dao cuối cùng buông xuống, nhưng nàng vẫn lo lắng, những thứ này có thể có hại với thân thể hay không?!

Lưu Quân Dao thận trọng hỏi: "Có thương tổn thân thể của hắn không?"

"Ha ha ha..... Thân mình khó bảo toàn, còn có tâm tình trông nom người khác!" Lão bà bà tựa hồ đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Thoáng một cái, Lưu Quân Dao chưa làm ra phản ứng liền bị một chưởng của lão bà bà đánh xỉu.

Hai người số khổ, đầu tiên là gặp nạn ở vách núi, bây giờ lại trở thành người thuốc, lúc nào thì bọn họ mới có thể qua một ngày an ổn!

Trong hôn mê, nàng cảm thấy bên trong thân thể tựa như có ngàn vạn con trùng đang cắn cắn, trong lòng đau khổ khó nhịn. Cái loại đau tê tâm liệt phế đó không cách nào nói nên lời.

Bất đắc dĩ, nàng phí sức mở hai mắt ra, lại liếc thấy một màn đáng sợ kinh tâm động phách, trên người nàng quấn đầy ngân châm. Hơn nữa tứ chi vô lực, vốn là nàng thầm may mắn, nhưng hơi vừa động, tứ chi liền đau đớn tê dại. Có câu nói: tay đứt ruột xót, huống chi trên người nàng không một nơi hoàn hảo.

Lưu Quân Dao thật là không hiểu, lão bà bà này rốt cuộc là thần thánh phương nào! Hành động quái đản. Lòng dạ độc ác. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể chạy trốn đây?

Ai......

Không tiếng động than thở, nàng bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: "Cũng không biết Hiên huynh bây giờ thế nào rồi!"

"Tự thân khó bảo toàn còn nhớ người khác!" Lão bà bà tựa như một u hồn, lặng yên không một tiếng động đi vào, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.

Lưu Quân Dao yên lặng nằm, nàng không muốn giãy giụa, bởi vì giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì, lấy trứng chọi với đá chỉ tan xương nát thịt.

Trên mặt lão bà bà mang thần bí nụ cười, hai mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Lưu Quân Dao, tựa hồ đang trầm tư cái gì!