Yêu không nhất định phải đoạt lấy, dù là xa xa nhìn một cái, cũng đủ ngăn cản cô đơn trong đêm tối! Cũng không phải nhất định vui vẻ, dù là thống khổ, cũng cam chi nếu di!
"Đồ nhi, ngươi sao phải tự làm khổ mình thế này chứ?" Lão đầu nhíu nhíu mày, không tán thành tình yêu hèn mọn như thế của đồ nhi.
"Sư phụ, đồ nhi còn có thể chịu được!" Nàng khẽ cắn răng, quyết định, lão đầu cũng không thể làm gì, tính khí của đồ nhi rất bướng bỉnh, hi vọng nàng ít bị đau khổ!
"Nha đầu cố chấp, đáp ứng sư phụ nhất định chăm sóc mình thật tốt!" Hắn vừa sờ sờ râu ria hoa râm, vừa dạy bảo nàng.
Lưu Quân Dao miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, cười cười, nói: "Tạ ơn sư phụ thành toàn!"
Hắn đưa một chai thuốc cho nàng, nói: "Đây là thuốc trị liệu vết thương rất tốt, sư phụ sẽ trở lại thăm ngươi." Vừa dứt lời, đã không thấy bóng.
Thật là xuất quỷ nhập thần nha! Vén lên áo rách quần manh, nhẹ nhàng thoa thuốc lên mình, vừa chạm vào liền khiến nàng đau đến nhe răng nhếch miệng.
Trong đêm tối, nóng bỏng lại đả thương làn da của Thiên Vũ, hắn đang buồn bực thì sư phụ từ trên trời giáng xuống, Thiên Vũ lập tức đứng dậy, quỳ một chân trên đất: "Đồ nhi ra mắt sư phụ!"
Hắn không phải là người khác, chính là sư phụ của Lưu Quân Dao, Linh Cơ Tử, Linh Cơ Tử đột nhiên toát ra một câu không giải thích được: "Đồ nhi, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Thiên Vũ quả thật bối rối, nói: "Đồ nhi không biết, xin sư phụ chỉ dạy!"
Linh Cơ Tử nói: "Vi sư bảo ngươi bảo vệ người, ngươi đã tận trách chưa?" Trong giọng nói của hắn không có hiền lành, ngược lại toát ra một cỗ uy nghiêm.
"Đồ nhi biết sai!" Sư phụ tự ra tay sự tình khẳng định nghiêm trọng! "Nhanh đi cứu nàng!" Thanh âm của Linh Cơ Tử trong nháy mắt già nua rồi, Thiên Vũ không dám trì hoãn, phi thân rời đi! Hy vọng có thể kịp.
Hậu viện vương phủ
Nâng ly mời trăng sáng
Thêm bóng nữa là ba
Đau mất xương thịt, xuống tay độc ác với một nữ tử yếu đuối, mỗi việc cứ như một cái cọc đâm thẳng vào lòng hắn. Hắn phân không rõ tình cảm của mình, là tức giận? Hay là áy náy? Vì hiểu phiền muộn trong nội tâm, Hiên Viên Triệt một mình uống rượu ở trong đêm tối.
Thiên Vũ vững vàng rơi vào trong viện, hai mắt phun ra lửa, cả giận nói: "Sắp xảy ra mạng người, ngươi còn có ý định uống rượu?"
Không để ý sự tức giận của Thiên Vũ, Hiên Viên Triệt nói: "Thiên Vũ tới vừa đúng, mau tới uống một ly." hắn giơ ly rượu trong tay về phía Thiên Vũ.
Thiên Vũ giận từ trong, xông tới, đoạt ly rượu của hắn, ném lên mặt đất, kéo áo trước ngực hắn. Mắng: "Vì sao ngươi phải oan uổng người tốt? Đánh Dao muội muội gần chết. Ngươi rốt cuộc có còn lương tâm hay không?"
Hiên Viên Triệt cười, tròng mắt lạnh như băng sương, trầm giọng nói: "Nàng đáng đời! Ai bảo nàng hại chết xương thịt của ta. Gần chết? Không làm cho nàng lập tức thấy Diêm Vương đã coi là nhân từ!"
"Ngươi......" Thiên Vũ giận dữ, dùng sức kéo Hiên Viên Tiệt lên, nâng hắn đến viện của Liễu Nhu. Hiên Viên Triệt chết sống không chịu đi, hỏi: "Ngươi kéo ta đi chỗ nào?"
Thiên Vũ cũng không quay đầu lại, nói: "Tối nay sẽ để cho ngươi xem, rốt cuộc ai mới là phụ nữ ác độc! Ai mới là lòng lang dạ thú!"
Mặc dù Hiên Viên Triệt không hiểu, nhưng không cưỡng được Thiên Vũ, chỉ đành phải đi theo hắn, huống chi hắn cũng muốn biết rõ chân tướng sự thật, để cho mình an tâm.
Trong lúc Hiên Viên Triệt nghi ngờ không hiểu, Thiên Vũ lôi hắn bay đến trên khuê phòng của Liễu Nhu, Hiên Viên Triệt xoay đầu, vừa định mở miệng, Thiên Vũ liền hạ thấp giọng dặn dò: "Chỉ để ý nhìn, cái gì cũng đừng nói!"
Hiên Viên Triệt càng bốc lửa! Trong phòng, Liễu Nhu ngồi đối diện với một nam tử trung niên, trên bàn còn để đồ trang sức bằng vàng.
Liễu Nhu đắc ý cười cười, tán dương: "Ngươi làm rất tốt, những thứ này là thưởng cho ngươi."
"Trắc phi quá khen, tiểu nhân không dám tranh công, những thứ này đều là vương phi ngài mưu tính sâu xa." Hắn giả vờ từ chối, nhưng lại mong muốn hoàng kim, hai mắt đăm đăm.