Hoàng Phủ Hiên nhìn nàng sợ ngây người, lúc này trên người nàng tản ra quyến rũ, khiến cho hắn không dời mắt được.
"Hiên...... Hiên......" Một hồi tiếng la lên, hắn rốt cuộc phục hồi tinh thần lại hỏi: "Nha đầu, chuyện gì nha?"
"Ngẩn người cái gì đấy? Ngày mai cùng đi du hồ đi!" Lưu Quân Dao nhìn như hỏi thăm, nhưng tựa như có lẽ đã quyết định cho hắn rồi.
Hiên Viên Triệt nhìn hai người bọn họ, nỗi băn khoăn lớn mạnh ở trong lòng. Theo hắn biết, Hoàng Phủ Hiên luôn luôn không thích thân cận với nữ nhân, trừ phi nàng là? Để chứng minh suy đoán của hắn, ngày mai cần phải làm chút chuẩn bị mới được.
Mọi người tự trở về, chờ đợi màn kịch ngày mai, nằm ở trên giường, trong đầu Lưu Quân Dao luôn toát ra hình ảnh tình chàng ý thiếp của bọn họ, khiến cho nàng ghen tỵ, khiến cho nàng thương tâm. Cứ như vậy, nàng vẫn mở mắt đến trời sáng.
Mà đổi thành hai người bên ngoài cũng cả đêm chưa chợp mắt, ý định khác nhau, nhưng kỳ thật đều suy nghĩ về một người, hoặc giả đây chính là trời đã định trước, ba người bọn họ luôn luôn quấn quýt si mê cả đời!
Ngày kế, ánh nắng tươi sáng! Nàng và Lan nhi lẳng lặng đi ở bên bờ, bàn tay trắng nõn thỉnh thoảng quấn quanh với chiều gió đang lay động.
Trăng thu nhoà nhạt dán mặt hồ
Tựa tấm gương đồng dính bụi nhơ[1]
Nàng bất tri bất giác nhớ tới câu thơ này, khá lắm"Kính không mài" nha! Không dậy sóng, con cá toát ra ở trong nước ương. Thật giống như ‘ cá chép hóa rồng ’.
Tây Hồ hay là nàng Tây Tử
Nhạt phấn, phai son vẫn đẹp xinh.[2]
"Tình cảnh này, đáng tiếc ít đi thanh âm dễ nghe." Lưu Quân Dao tự mình lẩm bẩm, tay mảnh thon dài xẹt qua xẹt lại ở trong nước hồ, đã quấy rầy con cá trong hồ, nhưng cũng nhiễu loạn trái tim của nam tử.
"Ta biết rõ đó là một loại tình cảm, một loại khát vọng giấu trong lòng...."
Tiếng tiêu tuyệt vời mà uyển chuyển, nức nở nghẹn ngào không ngừng, thâm tình khẩn thiết. Giống như là một đôi tình nhân đang thuật lại tình yêu say đắm của nhau.
Giờ phút này, thời gian ngừng trôi, con cá cũng quên hô hấp, người phương xa say mê trầm luân. Nội tâm kia rõ ràng kêu gọi khiến cho trái tim bình tĩnh của nàng nổi lên gợn sóng.
Trong nháy mắt, nàng giống như mê muội, bước chân không chịu khống chế đi theo tiếng tiêu, trong lương đình bên hồ, thanh âm vi vu, tiếng tiêu rả rích.
Cách đường đá, nàng dừng bước, nhìn nam tử như tiên bên kia, áo trắng bồng bềnh, tóc đen hai bên tai quấn quanh không nghỉ, giữa hai lông mày hiện lên tình yêu say đắm. Trong con ngươi tràn đầy yêu thích và vui vẻ.
"Nếu là yêu, trong mắt ít nhiều gì sẽ toát ra chút tình ý" lời nói thật sâu bật thốt lên gõ vào đại não của Lưu Quân Dao, áo não mình tại sao mất hồn phách vì một nam tử.
Nam tử thâm tình bày tỏ, nữ tử lưu luyến si mê xem xét. Trong thiên địa cũng xoay tròn tình cảm giữa bọn họ, tiếng vang ‘ Shasha ’ cũng không cách nào khiến cả hai phục hồi tinh thần lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng tiêu vẫn như cũ, Lưu Quân Dao thức tỉnh từ trong mộng ảo, lẩm bẩm nói: "《Tình trúc》 tố tơ tình, mặc cho mưa gió lay động, cũng không sợ hãi. Hiên Huynh thật là rất lợi hại, thổi khúc nhạc động lòng người như thế."
Giọng ôn hòa của Hoàng Phủ Hiên vang lên từ đỉnh đầu nàng, "《Tình trúc》 sao? Vốn chẳng qua là sáng tác tùy ý, không nghĩ nha đầu lại ban tặng một cái tên hay vậy. Ha ha...."
Lưu Quân Dao sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, nàng không lưu dấu vết lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Hiên Huynh quá khách khí, khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được mấy hồi....!"
"Ba ba!" Tiếng vỗ tay vang lên, bọn họ rối rít ghé mắt, liền nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu nhẹ nhàng đi tới.
"Giai nhân xinh đẹp, anh hùng tao nhã, thật là một đôi thần tiên quyến lữ làm cho người ta hâm mộ!" một câu của Hiên Viên Triệt khiến bọn họ ngớ ngẩn. Không biết hắn nói thế là ý gì!
Là thật tâm khen ngợi? Hay là dò xét tỉ mỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là 2 câu thơ đầu trong bài Vọng Động Đình của Lưu Vũ Tích. 2 câu thơ trên được dịch bởi Nguyễn Tâm Hàn.
[2]Đây là 2 câu thơ cuối trong bài Hồ Thượng Ẩm của Tô Đông Pha.