Ở làn ranh sống chết! Ban đêm tỉnh mộng quân bên người! Hiên Viên Triệt căm tức nhìn Lục Nhi quỳ khóc dưới đất, gầm nhẹ: "Chuyện gì xảy ra? Không phải mới vừa còn khỏe sao?" Lục Nhi cúi đầu khóc thương tâm, nghẹn ngào đáp lời: "Lục Nhi.... Không biết, bất chợt ngất đi!" "Cầu xin hoàng thượng cứu phu nhân, cứu phu nhân!" mặt Lục Nhi đầy nước mắt, hai tay ôm chặt bắp đùi Hiên Viên Triệt, hai mắt đẫm lệ cầu xin! Hiên Viên Triệt khẽ nghiêng đầu, hét lớn ra cửa một tiếng: "Truyền tất cả thái y ở Thái Y Viện tới đây!" Sau tiếng rống giận dữ chính là tiếng bước chân vội vã rời đi, chắc là tiểu thái giám nào đó chạy đi Thái Y Viện! Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, mọi người chẳng dám thở mạnh, chỉ đành phải cẩn thận làm việc! Sợ không cẩn thận chọc giận mặt rồng, đầu rơi xuống đất. Chỉ chốc lát sau, một đám ngự y tay cầm hòm thuốc, chân đạp nước mưa vội vội vàng vàng chạy như bay đến, không dám trì hoãn! Bên trong Lê Hoa uyển! Lo lắng bao phủ mỗi góc, Hiên Viên Triệt mặt âm trầm, ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai tay vô lực đặt ở trên đầu gối, ánh mắt không chớp rơi vào trên người Dao nhi, chưa từng di động nửa phần. "Chúng thần tham kiến hoàng thượng!" Mười ngự y xếp thành một hàng, thân thể lớn tuổi quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, đau đớn thấu xương tan lòng nát dạ. "Mau tới xem, nếu không trị hết, trẫm muốn đầu các ngươi!" Câu nói sau cùng tuyệt tình lạnh như băng, bọn thái y run lẩy bẩy, từng cơn sợ hãi xâm nhập trái tim yếu ớt của họ, gần vua như gần cọp! Đầu tùy lúc đều chuẩn bị dâng tặng ra ngoài. Bọn thái y trăm miệng một lời trả lời: "Chúng thần tuân lệnh!", giọng nói đầy lo lắng, từng thái y thay phiên tiến lên bắt mạch cho Dao nhi, mỗi thái y bắt mạch xong đều đầu vô lực rũ xuống, mặt xám như tro tàn, than thở. Hiên Viên Triệt nghe một tiếng than thở hơi nhỏ, trong lòng khủng hoảng hơn! Trái tim bất an đập, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ và đau đớn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dao nhi, trong đầu thoáng qua khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm thông tuệ như ánh mặt trời của nàng trước kia, thật là đối lập rõ rệt so với hôm nay, làm bị thương tròng mắt của Hiên Viên Triệt! Hắn cắn chặt môi dưới, cơ hồ rỉ ra máu tươi, hắn nắm chặt quả đấm, không để cho sợ hãi bám lấy hắn, ẩn nhẫn tức giận tùy lúc đều có thể bộc phát, cho đến một thái y cuối cùng chẩn đoán xong, Hiên Viên Triệt mới buồn bực hỏi: "Như thế nào?" "Xin hoàng thượng thứ tội! Bọn thần vô năng, không biết phu nhân mắc bệnh gì!" Mười người rối rít mở miệng, cúi đầu tuôn mồ hôi lạnh, cả người run lẩy bẩy, giống như ngày cuối cùng sắp sửa tới. Hiên Viên Triệt ẩn nhẫn không phát, cắn môi dưới, duy trì tư thế ngây người như phỗng vừa rồi, trên người hắn tản mát ra khí thế uy nghiêm của đế vương làm cho người ta không rét mà run, hồi lâu sau, Hiên Viên Triệt rốt cuộc mở miệng: "Quân vô hí ngôn, các ngươi tự giải quyết!" Đối với bọn thái y mà nói, nếu như nói vừa rồi là đau khổ, hiện tại trực tiếp là bị mất mạng, mặt xám như tro tàn cũng không thể biểu đạt sự sợ hãi gặp phải tử vong của bọn họ giờ phút này, lúc chúng đại thần đều sững sờ, một thái y khấu đầu trên mặt đất, nhiều tiếng vang dội, cái trán cũng đỏ, thanh âm bi thương của thái y vang lên, dấy lên hi vọng cho mọi người: "Hoàng thượng, thần cho rằng phu nhân trúng độc. Hiện tượng của phu nhân hoàn toàn giống trong sách thuốc miêu tả, nhưng thần không dám kết luận có phải cùng một loại độc hay không!" "Trúng độc? Có giải pháp không?" Hiên Viên Triệt vội vàng hỏi, trái tim lạnh như băng tựa hồ dấy lên một ngọn lửa. Thái y yếu ớt nói: "Trong sách thuốc không viết rõ phương pháp giải độc." Bị đánh đòn cảnh cáo, khiến Hiên Viên Triệt nản lòng thoái chí. Cơn giận của hắn rốt cuộc bộc phát, mất khống chế đứng dậy, vẫy vẫy ống tay áo, tức giận quét ngang mọi người, nói: "Trẫm ra lệnh các ngươi mau sớm tìm ra phương pháp giải độc, nếu không trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu!" "Dạ, bọn thần tuân lệnh!" Dù chỉ có một đường sinh cơ cũng làm cho bọn thái y kích động, tối thiểu có thể tạm giữ được mệnh, thái y còn lại rối rít cho thái y đã cứu mạng họ một cái cảm kích ánh mắt. Hiên Viên Triệt không kiên nhẫn phất tay một cái, bọn thái y rối rít thoát đi hiện trường, vội vàng trở về Thái Y Viện tìm kiếm thuốc giải! Hiên Viên Triệt một thân một mình canh giữ ở bên giường cả đêm, nhưng Dao nhi vẫn ngủ say không tỉnh lại. Trời dần dần sáng rồi, Hiên Viên Triệt hạ lệnh không lâm triều, hơn nữa tin tức Dao nhi trúng độc bất tỉnh truyền khắp vua và dân, có người khen có người chê! Có người giận có người mắng, có người đồng tình! Nghe tin dữ này, chủ tử trong lục cung không ngồi yên, không hẹn mà cùng tụ tập ở Lê Hoa uyển, muốn thăm Dao nhi, nhưng trong đó có bao nhiêu chân tình giả vờ không có ai biết được, Lê Hoa uyển nho nhỏ nghênh đón ba Đại Phật, nhao nhao ầm ĩ, nhưng thị vệ giữ cửa không được hoàng thượng ra lệnh không dám để họ đi vào. Khóe mắt Lan nhi rưng rưng nước mắt, van xin nói: "Thị vệ đại ca ngươi cho ta vào đi! Cho ta thăm tiểu thư!" Cô gái như nước, nũng nịu, đáng thương nhìn mấy đại nam nhân, bọn họ cơ hồ muốn hòa tan, thật là khổ sở nhìn Lan nhi, nói: "Lan phi nương nương, thuộc hạ không phải là không cho người vào, chỉ là hoàng thượng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào Lê Hoa uyển nửa bước!" "Hừ!" Liễu Nhu hừ lạnh, Vũ phi lại che miệng cười trộm, vừa nhìn cũng biết không có ý tốt. Nghe được bên ngoài gay gắt, quyết liệt, Hiên Viên Triệt cảm thấy phiền lòng nôn nóng, hắn không vui cau mày, phân phó Lục Nhi nói: "Để Lan phi vào đi!" "Dạ!" Lục Nhi cúi đầu đáp ứng, Hiên Viên Triệt đặt toàn bộ tâm trí ở trên người Dao nhi, chưa từng phát hiện trong nháy mắt Lục Nhi cúi đầu thì trên mặt mang nụ cười đắc ý mà thần bí. Chỉ chốc lát sau, Lục Nhi mang theo Lan nhi tiến vào, Lan nhi quên cả hành lễ với Hiên Viên Triệt, trực tiếp nhào tới trên người Dao nhi, thương tâm khóc thút thít, trong miệng còn la hét: "Tiểu thư, người tỉnh tỉnh! Ô ô.... Tiểu thư đồng ý mang Lan nhi đi khắp Đại Giang Nam Bắc, đồng ý mang Lan nhi đi ăn hết thức ăn ngon! Người làm sao vậy?" Lan nhi vừa khóc thút thít, vừa lắc lắc thân thể Dao nhi, tiếng khóc gào làm cho Hiên Viên Triệt càng thêm tâm phiền ý loạn, Hiên Viên Triệt gầm nhẹ một tiếng khiến Lan nhi nuốt nước mắt vào trong bụng: "ồn ào ầm ĩ còn thể thống gì!" Lan nhi ngừng khóc, nhưng mà vẫn nhỏ giọng nức nở, sau một lúc lâu Lan nhi khẽ nói: "hoàng thượng, tiểu thư như thế nào?" "Trúng độc!" Từ trong miệng hắn toát ra hai chữ nặng nề, Lan nhi lại hỏi: "thái y có tìm được phương pháp giải độc?" Hiên Viên Triệt vô lực lắc đầu một cái, sau đó cúi đầu, cảm giác bất lực rất mãnh liệt, lúc này, Lan nhi có một đề nghị: "hoàng thượng, nếu thái y trong cung không có biện pháp giải độc, không bằng đăng bảng vàng tìm danh y!" "Không được!" Hiên Viên Triệt lập tức bác bỏ, hắn có thể nào giao mang của Dao nhi vào tay những thầy thuốc giang hồ không có danh tiếng gì. Lan nhi hiểu băn khoăn của hắn, không ngừng cố gắng khuyên: "hoàng thượng, có rất nhiều thầy thuốc y thuật cao minh, ẩn thân rừng núi, y thuật cũng không kém hơn ngự y trong cung!" Hiên Viên Triệt nghe xong lại lâm vào suy tư, thầy thuốc kỳ quái ở giang hồ nhiều không kể xiết, hắn nên đánh cuộc một lần sao? Thấy hắn hơi dãn ra rồi, Lục Nhi ở một bên giúp thêm: "Hoàng thượng đồng ý đi! Dù chỉ có hi vọng rất nhỏ nhưng đối với phu nhân mà nói thì có thêm một cơ hội sống đó!" Hiên Viên Triệt đồng ý, thanh âm uy nghiêm vang lên: "Truyền chỉ xuống, treo giải thưởng danh y, nếu có thể chữa khỏi đôc của Dao nhi, thưởng vạn lượng vàng!" "Tạ hoàng thượng!" Lan nhi và Lục Nhi kích động quỳ trên mặt đất, khấu đầu cảm tạ! Trong hoàng thành đều dán bảng vàng tìm kiếm danh y, cải tử hồi sinh, giải độc cho Dao nhi, nhưng chuyện kỳ quái xảy ra, bảng vàng đã dán ba ngày nhưng không người nào dám nhận, chẳng lẽ người đời đều không bị ngàn vàng hấp dẫn? Hay có ẩn tình khác? Bất kể chân tướng trong đó rốt cuộc là cái gì, nhưng Hiên Viên Triệt đứng ngồi không yên ở Lê Hoa uyển, nhìn Dao nhi ngủ say bất tỉnh, trong lòng hắn phiền não lo lắng, khi hắn luống cuống tay chân, Lan nhi lại hiến kế: "hoàng thượng, hôm qua nô tỳ phái người đến ngoài cung tìm danh y, vô tình gặp được một thế ngoại cao nhân, hắn là cao thủ giải độc, nhưng không bị danh lợi hấp dẫn, nô tỳ tốn rất nhiều công phu rốt cuộc thuyết phục hắn tới hoàng cung giải độc cho tiểu thư, chỉ là không biết hoàng thượng có đồng ý không?" Hiên Viên Triệt có chút chần chờ, chất vấn Lan nhi: "Có phải là tên thầy bà, chỉ biết lừa gạt bịp bợm không có chân tài thực học hay không?" Lục Nhi dừng lại động tác rót nước trong tay, vểnh tai nghe, nàng không thể trơ mắt nhìn kế hoạch của bọn họ thất bại, vì vậy để bình trà xuống, đã chạy tới giúp: "hoàng thượng, nhìn phu nhân nằm một chỗ cũng không phải là biện pháp! Hiện tại chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy!" "Này...." Hiên Viên Triệt khổ sở khẽ cúi đầu, lông mày anh tuấn hơi nhướng lên, do dự một lát sau hắn mới thỏa hiệp, thanh âm trầm thấp mang đến hi vọng cho bọn Lan nhi: "Lan phi bảo hắn vào cung!" "Tạ hoàng thượng!" Lan nhi mặt mày hớn hở, khom người, tạ ơn xong vội vàng rời đi Lê Hoa uyển, nửa nén nhang sau, một lão tiên sinh râu bạc cùng Lan nhi đi đến Lê Hoa uyển, Hiên Viên Triệt chỉ thấy trên người hắn phát ra một cỗ khí chất phi phàm, giữa hai lông mày lộ ra yên tĩnh, giống như sương trắng ở rừng sâu, bay bổng vô hình. Nhưng sao hắn lại có vẻ hơi quen thuộc? Hiên Viên Triệt híp mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, cứ có cảm giác đã từng gặp, nếu không Hiên Viên Triệt làm sao đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác nguy cơ đây? Hai mắt thông minh của Hiên Viên Triệt khóa chặt ở trên thân nam nhân, Lan nhi sợ bị nhìn ra đầu mối, vì vậy tăng nhanh bước chân mang theo nam nhân vào phòng, sau đó Lan nhi quay người lại, đôi tay đặt ở viền cửa, mỉm cười nói với Hiên Viên Triệt: "Hoàng thượng, đạo nhân kỳ lạ, không muốn quá nhiều người bên cạnh, nếu không thì không chịu giải độc!" Hiên Viên Triệt vừa nghe liền rất giận, nhưng vì Dao nhi hắn vẫn cố nén không phát, gật đầu một cái! Mắt thấy Lan nhi đóng cửa lại, cho đến nụ cười của Lan nhi bị triệt để biến mất trong khe cửa. Hiên Viên Triệt vẫn đứng ở cửa! Nam nhân quay đầu lại nhìn nhiều lần xác định không ai mới dám vào trong phòng, khi nhìn Dao nhi không còn sức sống hắn liền lệ nóng doanh tròng, trang hoàn toàn bỏ ra tất cả ngụy, một bước thành hai bước chay như bay đến trước giường, ngồi ở trên mép giường đưa tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dao nhi! Trong tươi cười mang theo nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta hoài niệm cỡ nào, cái mũi nhỏ ấm áp đáng yêu, còn có đôi môi ngọt ngào! Những thứ tốt đẹp này hắn rốt cuộc có thể chạm đến lần nữa! Ánh mắt yêu say đắm của hắn khóa chặt người nàng, thật lâu không thể dời đi! Lan nhi đứng ở đàng xa, nhìn một màn ngọt ngào ấm áp mà khổ sở, trong lòng cảm khái ngàn vạn, vì sao cuộc sống thật tốt luôn trải qua quanh co? Trăm phương ngàn kế mới có thể đi tới cùng nhau rồi lại bị bức đến cách hai chân trời! Ai! Tình yêu gặp nhiều trắc trở cuối cùng sẽ sau cơn mưa trời lại sáng! |