Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 136: Kinh Trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3)




Một tiếng pháo hoa phá không trung, bão táp ào ào tẩy rửa cả thành cung ồn ào!

Bên ngoài cuồng phong gào thét, cành khô bị gió vô tình thổi gãy trên mặt đất. Lục Nhi ngồi ở bên giường một tấc cũng không rời, sau một thời gian Dao nhi mới yếu ớt tỉnh lại. Nàng chống nửa người lên, giùng giằng đứng dậy, thanh âm kinh động Lục Nhi, Lục Nhi lập tức nâng nàng dậy, kê gối ở sau lưng!

Một tay Dao nhi che đầu chóng mặt, yếu đuối hỏi: "Ta bị làm sao? Đứa bé đâu?", nàng chợt khẩn trương ôm bụng, trong đầu thoáng qua một màn kinh tâm động phách trước khi té xỉu, nàng rất sợ, rất sợ hãi!

Lục Nhi cầm tay nàng, sợ nàng thương tổn mình, liền vội vàng giải thích: "phu nhân yên tâm, đứa bé không có sao!"

Lời của Lục nhi thật là liều thuốc an tâm, khiến Dao nhi lập tức buông lỏng chút, khẩn trương lúc này Lục Nhi ngồi ở trên mép giường, móc ra một chai thuốc từ trong ống tay áo, một viên thuốc màu trắng óng ánh trong suốt lăn trong lòng bàn tay của Lục Nhi, Lục Nhi vươn bàn tay ra, nói: "Phu nhân, uống thuốc đi!"

Dao nhi không dám tùy tiện làm việc, nàng không thể qua loa hại bào thai trong bụng! Vì vậy cảnh giác hỏi: "Thuốc gì?"

Lục Nhi biết rõ Dao nhi cẩn thận, vì vậy cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: "lúc phu nhân té xỉu Lục Nhi gấp gáp mà không có kế sách, không thể làm gì khác hơn là phát tín hiệu mời Thiên Vũ đến, đây là Thiên Vũ để lại."

"A?" Dao nhi nghi vấn nói nhỏ, gật đầu len lén liếc Lục Nhi một cái, không phát hiện Lục Nhi hốt hoảng và né tránh, vì vậy nuốt thuốc vào! Động tác không chút do dự khiến Lục Nhi rất cảm động, bởi vì được người tin tưởng thật rất hạnh phúc!

Uống thuốc xong, Lục Nhi rót ly trà cho nàng, Dao nhi hồi hồn, không nói chữ nào về chuyện tối nay, ngược lại hỏi: "Trừ sư huynh, còn ai đến không?"

Lục Nhi lắc đầu, đêm đã khuya, Lê Hoa uyển này lại vắng vẻ, người bình thường sẽ không tới, nhưng Lục Nhi nghi ngờ không hiểu, vì sao phu nhân lại hỏi như thế?

Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, tự nhủ: "Cũng phải! Sợ rằng tai mắt của hắn sớm bị người ta lặng lẽ tiêu diệt, nếu không làm sao mặc cho người khác làm xằng làm bậy?"

Lúc này, trong đầu Dao nhi lóe lên thích khách giả trang Lan nhi, Hiên Viên Triệt phái rất nhiều người trông chừng Lê Hoa uyển, một con con ruồi cũng khó bay vào được, chớ nói chi là một người sống sờ sờ, trừ phi, là đồng bọn, hoặc là người trông coi sớm đã bị diệt, nhưng Hiên Viên Triệt cũng không phát hiện, như vậy có thể thấy được, thế lực phía sau màn không bình thường, nghĩ được như vậy, trong lòng Dao nhi không còn sợ hãi!

Có thể nghĩ, sau lưng cung điện hoa lệ này mai táng bao nhiêu xương trắng, sau lưng đám người cao quý này cất dấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế!

Lục Nhi liếc thấy sắc mặt nàng xanh mét, hỏi: "vì sao phu nhân nói người canh chừng đã bị diệt?"

Dao nhi cười lạnh nói: "thân phận người giả trang thành Lan nhi lần trước sợ rằng không đơn giản!"

Lục Nhi âm thầm tính toán, kinh hãi hô to: "Chẳng lẽ là Cao thái hậu gây nên?", bà lão nham hiểm đó, thủ đoạn tàn khốc, chân chính rất đáng sợ!

Dao nhi lạnh lùng chu mỏ, nói: "Cũng không phải không có khả năng, người trong hoàng cung này có thể chống lại Hiên Viên Triệt không có mấy! Huống chi bà ta hộ quốc sốt ruột, làm sao trơ mắt nhìn nhi tử bị hủy trên tay một nữ nhân? Ban đầu lúc ta là vương phi, bà ta đã tính toán ta không ít, hôm nay ta đã là hoàng hậu nước khác nhưng Hiên Viên Triệt lại có tình với ta, sợ rằng bà ta đã sớm coi ta là cái đinh trong mắt, hận không thể xử đẹp cho vui!"

Dao nhi nói đều có lý, từ xưa bao nhiêu đế vương bị hủy ở trong tay nữ nhân, mặc dù đó là tội danh không nên có, nhưng hậu nhân vẫn kiêng kỵ! Lục Nhi quyết định trong lòng, muốn mang nàng ra khỏi hoàng cung, vì vậy thuật lại lời của Thiên Vũ cho Dao nhi: "Phu nhân, Thiên Vũ nói rồi, muốn chúng ta chuẩn bị, mấy ngày nữa hắn sẽ an bài chúng ta xuất cung!"

"Cái gì?" Nghe vậy, Dao nhi cả kinh thất sắc, lập tức cảm giác không ổn. Trong hoàng cung sương mù nặng nề, nàng làm sao bỏ xuống tất cả rời đi, thập hoàng thúc dã tâm bừng bừng mà thân phận quái dị, Vũ phi yêu mị đột nhiên xuất hiện, còn có Thái hậu thủ đoạn tàn nhẫn tâm cơ thâm trầm, Lan nhi vô tội cũng dính dấp trong đó.

Mặc dù chuyện của Minh quốc không liên quan với nàng, nàng có thể buông tay bất kể không hỏi, nhưng phụ thân vẫn ở Minh Quốc, huynh trưởng là tướng lĩnh Minh quốc, một khi Minh quốc xảy ra bạo loạn, chỉ sợ mạng phụ huynh khó có thể giữ. Dân chúng cũng sẽ lâm vào bên trong nguy cơ, sanh linh đồ thán!

Suy đi nghĩ lại, Dao nhi vẫn không nhẫn tâm, nhưng âm mưu tính toán trong hậu cung này quá nhiều, sợ rằng ngày nào đó đứa nhỏ trong bụng cũng không thể bảo vệ! Nàng không mặt mũi nào gặp Hiên, càng không mặt mũi nào sống tạm qua ngày!

Sau khi giãy giụa tư tưởng, Dao nhi quyết định phải vì việc lớn! Nhưng trước khi rời đi phải làm một chuyện, Dao nhi nhìn Lục Nhi thật sâu, đặt toàn bộ tin tưởng vào nàng, yếu ớt mở miệng: "Lục Nhi, giúp ta đi tìm Hiên Viên Triệt đến!"

Vậy mà vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng, Lục Nhi quay đầu lại nhìn một cái, sau đó xoay người nhìn Dao nhi cười lạnh, nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến!"

Quả nhiên, cửa bị đẩy ra, Hiên Viên Triệt đi vào, sắc mặt hắn nặng nề, bước nhanh như bay đến trước giường Dao nhi, khi nghe tai mắt báo lại nàng té xỉu, hắn bỏ chánh sự trong tay vội vã chạy tới, hi vọng thấy nàng bình yên vô sự!

"Dao nhi, không có sao!" Không để ý lễ nghi liêm sỉ gì, cũng không lo Dao nhi hận hắn, Hiên Viên Triệt quên mình nắm tay Dao nhi, hỏi han ân cần! Nhưng lại gặp phải xem thường và ghét bỏ của Dao nhi.

Dao nhi tránh tay của hắn, dùng một ánh mắt ra hiệu Lục Nhi, Lục Nhi hiểu ý rón rén lui ra ngoài, cũng đóng cửa lại!

Bị người yêu ghét bỏ, đáy mắt Hiên Viên Triệt hiện ra đau đớn, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là tê tâm liệt phế, cái gì gọi là hối hận! Cái gì gọi là tự làm tự chịu!

Tổn thương ban đầu hắn cho Dao nhi hôm nay đã bị trả tại gấp bội trên người của hắn, hơn nữa càng thêm thống khổ!

Dao nhi cũng không phải là Dao nhi ban đầu, nàng không có tình yêu đối với Hiên Viên Triệt, nàng đã yêu người khác, vì vậy càng sẽ không thương tâm vì Hiên Viên Triệt, Dao nhi hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Quốc gia đã sắp mất, còn có tâm tình thương tâm vì nhi nữ tình trường?"

Dao nhi lạnh lùng nhếch miệng, bộ mặt giễu cợt, nghe vậy, Hiên Viên Triệt tự động bỏ qua châm chọc của Dao nhi, hỏi: "Có ý tứ gì?"

Dao nhi tốt bụng nhắc nhở: "Chẳng lẽ ngươi quên tiên hoàng chết như thế nào?", sau đó nàng cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình như việc không liên quan đến mình, để lại mình Hiên Viên Triệt suy tư quan hệ lợi hại trong đó.

Hiên Viên Triệt kinh hãi, cái chết của hoàng huynh, để lại cái bóng ở trong lòng hắn, một người trẻ tuổi mà sinh mệnh tan thành mây khói, hắn cũng âm thầm phái người tra nguyên nhân chết của hoàng huynh, nhưng đến nay không có kết quả! Dao nhi làm sao biết được?

Hiên Viên Triệt làm một suy đoán to gan, nắm chặt cổ tay phải của nàng, hai mắt đỏ bừng khóa chặt ở trên người nàng, ép hỏi: "Chẳng lẽ là ngươi hạ độc thủ?"

"Ha ha ha..." Lời của hắn khiến Dao nhi cười như điên một hồi, giễu cợt giữa hai lông mày không giảm, Dao nhi thu lại nụ cười, nghiêm nghị mà chất vấn: "Có tâm tư đoán, sao không tốn chút công phu truy xét hung thủ?"

Nhiều tiếng chất vấn, khiến Hiên Viên Triệt rối loạn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử khiến cho hắn không đất dung thân, hắn chợt nghĩ đến thế lực sau lưng Dao nhi không kém, chủ giấu mặt của thanh lâu ‘ Mộng Thinh lâu ’ lớn nhất kinh thành cực kỳ thần bí, nhưng Hiên Viên Triệt phỏng đoán có thể là Dao nhi! Vì vậy hắn không đoán nữa, khiêm tốn xin chỉ giáo: "Dao nhi có ý nghĩ gì?"

Đối với thái độ của hắn, nàng rất hài lòng, nhàn nhạt cười một tiếng, ghé vào bên lỗ tai hắn nói nhỏ một phen, càng nghe mặt của Hiên Viên Triệt càng xanh mét, cố nén tức giận cùng oán hận, hai quả đấm nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay toát ra, Dao nhi rỉ tai xong thì ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Tất cả mọi chuyện đều nói cho ngươi biết, kế tiếp nên làm đều xem ngươi!"

"Cám ơn nàng!" Hiên Viên Triệt thật lòng cảm tạ, đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm nàng, không rời được! Giờ phút này nàng không có khí thế giương cung bạt kiếm, ngược lại nhu tình như nước, ánh mắt nhu hòa, chợt ánh mắt của hắn rơi vào trên bụng nhô lên của nàng, chịu đựng đau lòng khẽ cắn răng quyết định hỏi: "Đứa bé không có sao chứ?"

Dao nhi lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn bụng, tay trơn mềm che ở phía trên nhẹ nhàng trượt qua trượt lại, nhẹ giọng nói: "Không có sao! Ta hơi mệt mỏi, muốn ngủ rồi!"

Uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, Hiên Viên Triệt cũng không tiện ở lại, chỉ đành phải rời đi, lời vừa rồi Dao nhi nói cứ quanh quẩn trong lòng hắn, ánh mắt lẫm liệt tức giận của hắn vây lượn ở bên người, xem ra có vài người nên trừ!

Đế vương giận, giang sơn loạn. Đoạt ngôi vị hoàng đế, dân chúng khổ.

Lục Nhi núp ở bên ngoài vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hiên Viên Triệt, cho đến hắn biến mất ở bên ngoài Lê Hoa uyển, Lục Nhi lạnh lùng nhếch miệng, cười đến rất quỷ dị, tiêu sái xoay người, vào phòng của Dao nhi!

Thấy Dao nhi vừa mới chuẩn bị ngủ, Lục Nhi đi nhanh qua giúp nàng đắp kín mền, không chút để ý hỏi: "Không phải phu nhân nói tai mắt đã bị diệt sao? Sao hắn tới nhanh như vậy?"

Lục Nhi nghi ngờ, Dao nhi cũng vậy, theo lý thuyết nên như thế, sao quanh co như vậy đây? Hoàng cung phức tạp, người phức tạp, mỗi một thứ đều không phải nàng có thể thừa nhận!

Dao nhi lắc đầu, thở dài nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, quá mệt mỏi, Lục Nhi ngủ sớm đi!", nàng xoay người đưa lưng về phía Lục Nhi, ngủ, Lục Nhi thổi tắt cây nến rồi rời đi, đêm đã khuya! Bão táp dần dần bình thường! Nhưng thanh âm tí tách dưới mái hiên vẫn không ngừng nghỉ!

Lục Nhi một thân một mình ngồi yên trong phòng, không nháy mắt nhìn chằm chằm khe cửa, dưới vẻ mặt nghiêm túc có một nụ cười nhàn nhạt, nàng tựa hồ đang đợi cái gì!

Canh ba mới qua, Lê Hoa uyển mới vừa bình thường lại nhấc lên một cuộc phong ba!

Lúc nửa đêm chẳng biết tại sao Dao nhi thống khổ thức tỉnh, che quặn bụng đau, liều mạng hô hào: " Lục Nhi... Lục Nhi..."

Lục Nhi nghe tiếng chạy tới ôm Dao nhi lộn xộn ở trên giường, cho nàng uống một viên thuốc, ống tay áo của Lục Nhi phất qua trước mắt Dao nhi, chỉ thấy Dao nhi hết hoảng hốt, mắt từ từ nhắm lại, tối đen như mực! Lục Nhi nhẹ nhàng để nàng xuống, đắp kín mền cho nàng. Cười thần bí! Ngồi ở trên mép giường chờ đợi con cá mắc câu!

Giằng co hồi lâu, Hiên Viên Triệt mới vừa nằm xuống, liền nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, hắn không nhịn được xuống giường mở cửa, khi thấy người tới thì căng thẳng trong lòng, nói: "lại xảy ra chuyện?"

Người áo đen gật đầu, vẻ mặt lạnh như băng hờ hững, là một hộ vệ đã được nghiêm chỉnh huấn luyện!

Hiên Viên Triệt nhỏ giọng mắng, y phục cũng không kịp mặc, vận công bay đi Lê Hoa uyển! Đẩy cửa ra, thấy Lục Nhi quỳ gối bên giường khó nhỏ, hắn đi lên trước, Dao nhi không còn sức sống nằm ở trên giường lớn, vô cùng yếu ớt, giống như tùy lúc đều bay theo gió!