Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 118: Rời cung .




Sao lại không giống ta chút nào, đột nhiên bàng hoàng yếu ớt, ta quật cường đã đi nơi nào. Nhắm mắt lại không muốn nhìn các ngươi tình chàng ý thiếp, chỉ muốn trốn đi.

Có lẽ bỏ qua cái gì, ta chưa từng nghĩ tới, khi từ phía trên rơi xuống, cố tình đụng vào ngươi. Lệ ở khóe mắt lóe lên trong trời đêm, rất muốn ngươi vĩnh viễn ở cùng ta. Rời đi ta ngươi rất là tịch mịch!

Có ngươi ở cạnh, cái gì ta cũng không sợ, nhưng vì sao ngươi cố tình rời ta đi, ôm người khác vào trong ngực, ở trong thâm cung này, ta nên chống đỡ như thế nào =?

"Lục Nhi! "Nghe tiếng kêu từ phòng ngủ, Lục Nhi vội vã đẩy cửa vào, thấy nương nương đang nằm ở trên giường, Lục Nhi khẽ khom người hỏi: "Nương nương chuyện gì?"

Thân thể Dao nhi nhu nhược vô lực, giọng nói cũng mềm nhũn: "Lục Nhi tới đây ngủ cùng ta, đêm nay ta thấy lạnh quá!"

Nói xong, Dao nhi nhích người vào trong, chừa lại một chỗ trống cho Lục Nhi.

Lục Nhi thấy hốc mắt nương nương sưng đỏ, hiểu nương nương vừa mới khóc, kể từ khi hoàng thượng phong quý nhân, mỗi đêm nương nương đều len lén khóc thút thít, ai.... Nương nương thật đáng thương!

Lục Nhi không có cự tuyệt, cởi giày, nhẹ nhàng bò lên giường, đắp kín chăn mền. Dao nhi lập tức vùi đầu vào trong ngực Lục Nhi, co rúc thân thể, giống như thế này nàng mới không cảm thấy đêm rét lạnh đang ăn nàng.

Lúc trước Hiên cũng ôm nàng như vậy, cho nàng ấm áp. Nhưng hôm nay giường này trống rỗng, lạnh như băng. Lạnh băng người của nàng, lòng của nàng, hàng đêm khó ngủ.

Tròng mắt tĩnh mịch của Lục Nhi nhìn chăm chú vào Dao nhi yếu ớt, không tự chủ buộc chặt hai cánh tay, ôm thân thể khẽ phát run của Dao nhi chặt hơn. Nương nương đối nàng ân trọng như núi, nàng không gì báo đáp, nếu như có thể khiến nương nương vui vẻ, cái gì nàng cũng có thể làm! Lúc này, trong mắt của Lục Nhi thoáng qua vẻ hung ác.

Có Lục Nhi cho ấm áp, rất nhanh từ trong miệng Dao nhi truyền ra tiếng hít thở đều đều, nhưng Lục Nhi hiểu nương nương không hề ngủ, Lục Nhi yếu ớt mở miệng: "Nương nương, ngài yêu hoàng thượng."

Mấy ngày nay Lục Nhi nhìn thay đổi của nương nương ở trong mắt, mặc dù tính tình nương nương đạm bạc, gặp chuyện không sợ hãi không hoảng hốt, đối đãi tình yêu cũng bình thường lạnh nhạt không dấu vết như nước, nhưng mắt nương nương thỉnh thoảng sẽ bay tới trên người hoàng thượng, Lục Nhi hiểu, chỉ có yêu, mới khiến nàng chú ý mỗi lúc.

Dao nhi quả thật không ngủ, lời nói của Lục Nhi tạo một gợn sóng trong lòng nàng, một tình cảm khác thường tự nhiên sinh ra, chỉ là nàng quá chậm chạp không chịu đối mặt thôi.

Bởi vì sự dịu dàng che chở từng chút của Hiên, khiến nàng rơi vào lưới tình hắn đan, bởi vì yêu, cho nên khi nhìn thấy Hiên và nữ nhân khác gần nhau, nàng ghen, hàng đêm len lén gạt lệ, bởi vì yêu, nàng đau đến không muốn sống, tất cả biểu hiện khác thường gần đây, đều bởi vì yêu!

Nhưng hôm nay nàng nên làm cái gì? Nàng muốn tình yêu duy nhất, nhưng Hiên đã có người mới. Nàng chỉ có hai con đường có thể chọn, hoặc là rời đi, hoặc là ở lại chia sẻ với nữ nhân khác.

Nhưng con đường thứ hai nàng lập tức bác bỏ, được giáo dục từ nhỏ khiến cho nàng không cách nào chịu được tam thê tứ thiếp, nếu như không thể có tình yêu duy nhất, nàng tình nguyện bỏ qua.

Che trái tim đau đớn, Dao nhi làm một quyết định.

Ngày thứ ba đã qua, Dao nhi thủy chung không hạ được quyết tâm, nàng không nỡ, khắp nơi trong hoàng cung tràn đầy hơi thở của hắn, cả không khí hít vào cũng thoải mái. Nàng mềm lòng, chần chờ.

Mỗi lần thấy dáng vẻ thống khổ rối rắm của nương nương, Lục Nhi cũng đau lòng theo, hận Tử Yên tận xương, ban đêm ngày thứ ba, ban đêm gió lớn, đưa tay không thấy được năm ngón. Tử Yên đang vui sướng tắm rửa, ngâm mình ở trong thùng tắm tràn đầy cánh hoa, khẽ khép lại hai mắt, vẻ mặt tươi cười. Chợt nàng cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác lạnh, hơn nữa cứ có cảm giác có người nhìn chằm chằm nàng, Tử Yên sợ, chợt xoay người, phòng trống rỗng, rèm cửa nhẹ nhàng múa theo gió.

Tử Yên thoải mái cười một tiếng: "Nguyên lai là gió!"

Xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hưởng thụ xa hoa, trong bóng tối có một đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy hận ý, hận không thể xé nát nụ cười của Tử Yên. Nương nương thương tâm, nàng là đầu sỏ gây nên, chỉ cần nàng biến mất, nương nương liền vui vẻ.

Chợt, Tử Yên cảm thấy trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh, trong lòng sợ hãi, nàng run rẩy từ từ xoay người lại, liếc thấy một thanh kiếm sáng trưng gác ở trên cần cổ nàng, Tử Yên sợ tới mức kêu loạn: "A.... Cứu mạng a.... "

"Đừng kêu, kêu nữa một kiếm giết chết ngươi!" Người bịt mặt lạnh giọng uy hiếp, Tử Yên nghe vậy, sợ tới mức ngậm chặc miệng lại không dám gọi, nàng còn chưa có sống đủ! Ngàn vạn lần không thể giết nàng a!

Tử Yên nháy cặp mắt vô tội, đáng thương nhìn người bịt mặt, nàng buồn cười cho là người bịt mặt sẽ xuống tay lưu tình.

Người bịt mặt cười lạnh, tròng mắt đen lộ ở bên ngoài có một ánh sáng khó hiểu, giống như đang cười nhạo Tử Yên ngây thơ ngu xuẩn. Nhìn người che mặt cười, Tử Yên ngây ngốc cho là mình có một đường sống, Tử Yên ngạo mạn nói: "Ta chính là phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, ngươi tốt nhất chớ làm loạn! Nếu không Bổn cung bảo hoàng thượng đuổi giết ngươi chân trời góc biển, nhưng.... Nếu như ngươi chịu thả Bổn cung, vàng bạc châu báu tùy ngươi chọn!"

Nghe vậy, người bịt mặt phách lối cười to, khẽ khom lưng, thanh âm lạnh như băng đâm thấu xương tủy Tử Yên: "Ngu không ai bằng!"

Người bịt mặt sử dụng kiếm xẹt qua theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Yên, Tử Yên hoảng sợ trừng mắt, tất cả phách lối ngạo mạn không còn, chỉ có sợ, người bịt mặt cười khẩy nói: "Gương mặt cũng không tệ lắm, chỉ là đầu óc quá đần, ngươi nói ta nên một kiếm đưa ngươi đi gặp Diêm Vương? Hay là đưa ngươi đến thanh lâu phục vụ nam nhân, thể nghiệm tư vị ngàn người gối vạn người nếm?"

Loại địa phương xấu xa như thanh lâu? Tử Yên không sợ trời không sợ đất, nhưng mà giờ phút này nàng thật sợ hãi, trên mặt bởi vì sợ mà vặn vẹo, người bịt mặt châm biếm, một loại khoái cảm tự nhiên sinh ra, thì ra hù dọa người thoải mái như vậy. Chợt, nàng nhấc kiếm lên thật cao, lại rơi xuống, Tử Yên cho là chết chắc, sợ kêu to: "A.... A...."

Tiếng kêu kinh hãi kinh động đêm yên tĩnh, một bóng người thoáng qua, Tật Phong đã đứng ở trong phòng, kiếm quấn cùng kiếm của người bịt mặt. Tật Phong nhíu mày: "Bằng hữu, nửa đêm canh ba tới chơi có gì muốn làm?"

"Chuyện không liên quan ngươi!" Người bịt mặt cười lạnh, nhấc kiếm, liều chết cùng Tật Phong. Hai người từ trong phòng đánh tới trong sân, dần dần, người bịt mặt chiếm hạ phong. Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt, còn nhiều thời gian, thừa dịp đêm, nàng phi thân biến mất ở góc tối.

Tật Phong cũng không đuổi theo, kiếm vào vỏ, quay đầu thật sâu nhìn gian phòng Tử Yên một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, cũng rời đi.

Ở làn ranh sống chết, Tử Yên còn chưa hồi hồn từ sợ hãi. Ánh mắt ngốc trệ, ngâm mình ở trong nước, không nhúc nhích.

Mặc dù Tử Yên may mắn tránh được một kiếp, nhưng bị dọa không nhẹ! Vài đêm đều ngủ không ngon, hàng đêm bị ác mộng quấn thân. Trong mộng luôn có người quơ múa đao kiếm chém lung tung. Nàng đổ mồ hôi lạnh liên tiếp.

Ngày thứ năm, trời xanh mây trắng, Dao nhi ở trong Minh Dao cung thật lâu rốt cuộc muốn ra cửa hóng mát một chút, nhưng sợ vô tình gặp gỡ Hoàng Phủ Hiên cùng Tử Yên, nàng và Lục Nhi tản bộ, nhưng cơ duyên trùng hợp, khi nàng lơ đãng quay đầu, nhìn thấy Hoàng Phủ Hiên và Tử Yên song song ra vào Ngự Hoa Viên, Tử Yên rúc vào bên cạnh Hoàng Phủ Hiên, bóng dáng nhỏ nhắn trùng điệp cùng bóng dáng cao lớn của Hoàng Phủ Hiên.

Từ góc độ nhìn của Dao nhi, Hoàng Phủ Hiên đang ôm Tử Yên, một màn này khiến lòng của Dao nhi đau hơn rồi, nàng chỉ muốn thoát đi: "Lục Nhi chúng ta đi!"

Lục Nhi kinh ngạc, vì sao nương nương thất kinh? Khi nhìn thấy hai người trong ngự hoa viên, Lục Nhi hiểu, oán hận nhìn chằm chằm Tử Yên, sau đó rời đi theo Dao nhi.

Nhưng có người không muốn thả các nàng, nghe thanh âm thanh thúy của Tử Yên truyền đến: "Hoàng thượng, hoàng hậu tỷ tỷ ở nơi đó!"

Theo phương hướng Tử Yên chỉ, Hoàng Phủ Hiên trông thấy một bóng dáng cô độc bi thương, thân thể hắn đi lên, muốn đuổi theo kịp nhưng lại ngừng lại. Trong lòng mâu thuẫn rối rắm. Tử Yên chỉ muốn khoe khoang, lôi kéo Hoàng Phủ Hiên đuổi theo Dao nhi, vừa chạy vừa hô to: "Tỷ tỷ, đợi chút, tỷ tỷ!"

Dao nhi bước nhanh hơn, nhưng đảo mắt nghĩ lại, vì sao phải chạy trốn đây? Tình yêu không có, không thể mất cả tôn nghiêm!

Dao nhi xoay người, chạm mặt cười như gió xuân. Khóe miệng nàng xẹt qua một đường cong hơi nhỏ, gương mặt hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người. Như hoa sen nở rộ, tươi mát thoát tục.

Thanh âm ngọt ngào của Dao nhi vang lên: "Thật là trùng hợp, không ngờ đụng phải các người!"

Tử Yên điên cuồng ghen tỵ, bởi vì vẻ khuynh thành, tư thái xinh đẹp của Dao nhi. Giống như tiên trên trời. Tử Yên kề thân thể vào Hoàng Phủ Hiên, cười đắc ý, giả vờ quan tâm: "Tỷ tỷ, ngài muốn đi chỗ nào?"

Dao nhi khẽ giơ tay lên vịn cái trán, thân thể yếu đuối đung đưa ở trong gió, Lục Nhi vội vàng tiến lên đỡ nàng, mặt Dao nhi lộ vẻ khó xử, nói: "Thật ngại quá, Bổn cung đi dạo đã lâu nên mệt mỏi, đầu hơi choáng váng, Bổn cung rời đi trước, các người từ từ đi dạo!"

Nói xong, không để ý Hoàng Phủ Hiên, Lục Nhi đỡ nàng rời đi, lúc gặp thoáng qua nàng cũng không có nghiêng mắt ngắm Hoàng Phủ Hiên một cái, Hoàng Phủ Hiên khẽ cắn môi dưới, tim quặn đau.

Dao nhi đi vội vàng, bởi vì nàng không chịu nổi, hi vọng mau chóng thoát đi nơi hít thở không thông. Nhìn người bên gối như hình với bóng với người khác, thử hỏi có ai có thể thản nhiên đối mặt?

Ban đêm, Dao nhi cho lui mọi cung nữ chỉ để lại mình Lục Nhi, Dao nhi nhẹ giọng hỏi: "Lục Nhi,ngươi nguyện theo ta rời khỏi đây?"

"Dạ?" trong lòng Lục Nhi tràn đầy nghi vấn, không hiểu lời của nương nương có ý gì!

"Ta muốn rời khỏi nơi này!" Dao nhi giải thích, nàng từ đầu đến cuối đều cúi mắt, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn, nguyên tưởng rằng ở lại địa phương có hắn sẽ vui vẻ, nhưng nhìn hắn có đôi có cặp cùng với người khác, trong lòng sẽ đau, đau đến không muốn sống, vì vậy nàng khiếp nhược rồi, muốn thoát đi.

Lục Nhi nhíu lại chân mày, nàng biết nỗi khổ trong lòng nương nương, cũng hi vọng nương nương trôi qua vui vẻ, Lục Nhi nặng nề gật đầu: "Nương nương đi chỗ nào Lục Nhi theo đến đó!"

Dao nhi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Đi thu thập đồ, tối nay rời đi!"

Hai người bận rộn, trong lúc vô tình Lục Nhi cầm đi một vật, bởi vì thứ này, mạng của Dao nhi gặp nguy hiểm, Dao nhi chịu khổ nhiều lần. Tất cả đều là thiên định!

Thừa dịp đêm, hai người đeo túi lén lén lút lút ở cửa cung, họ đều là người võ nghệ cao cường, thoát đi hoàng cung dễ dàng. Có lẽ Hoàng Phủ Hiên không có phòng bị! Họ rất thuận lợi rời đi, mua chiếc xe ngựa trong thành, đánh xe ra khỏi thành.

Chân trước họ mới vừa đi, có người đã biết rồi.

"Vương gia, họ rời khỏi hoàng cung rồi!" người áo đen chắp tay hồi bẩm.

"Ha ha.... Thật tốt quá, phái người đón họ về!" Hiên Viên Triệt đắc ý cười, thanh âm lạnh như băng không có một tia nhiệt độ. Kế ly gián của hắn không thành, nhưng không ngờ chính bọn họ nội chiến, hắn ngồi  ngư ông đắc lợi.

"Tuân lệnh!" người áo đen biến mất trong đêm đen, trước khi đi nhìn chăm chú Vương gia một cái, khóe miệng xẹt qua nụ cười ý vị sâu xa.