Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 97: Nam tử thần bí (hai)




“Nương nương, tha mạng, nô tỳ không nhìn thấy gì cả, van người, nương nương.” Cung nữ khóc lóc thảm thương, quỳ trên đất không ngừng run rẩy.

“Thôi, không có chuyện gì, không có bằng chứng, nàng ta không dám nói lung tung.” Bạch Thanh Loan kéo cung nữ bảo vệ ở sau người.

“Ngươi cẩn thận một chút, ta đi trước.” Nam tử lùi ra phía sau vài bước, cảnh giác nhìn cung nữ, trầm mặt chốc lát, chớp mắt rời đi.

Trước khi nam tử rời đi, lòng Bạch Ly Nhược rất loạn, phá vỡ chuyện của tỷ tỷ, xáo trộn tất cả kể hoạch của nàng.

Nguyên bản, nàng tính tác hợp tỷ tỷ với Phong Mạc Nhiên, dù sao đã là vợ chồng, nếu Phong Mạc Nhiên có chút cưng chiều tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng có thể đỡ chịu khổ một chút, nhưng hiện tại xem ra.

Đến tột cùng nam tử kia có thân phận gì? Trong hoàng cung nam nhân không phải công công cũng là thị vệ, nhưng bóng lưng hắn mang theo hơi thở hòa hoa phú quý, căn bản không giống với người thường.

Hôm sau, Loan Hoa cung nổi lên sóng to gió lớn, hoàng hậu Thượng Quan Yến vừa lúc tra ra, giờ nàng ta đã có chứng cứ chứng minh Bạch Thanh Loan không chịu cô đơn, đêm khuya thông dâm.

Đêm đó, cung nữ biết chuyện tư tình của Bạch Thanh Loan, quỳ gối run rẩy, Thái hậu ngồi trên thượng điện, mặt mày đoan chính, còn Thượng Quan Yến có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Thái hậu, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của một nha hoàn, Thanh Loan không phục!” Bạch Thanh Loan quỳ ở phía dưới, lạnh lùng liếc cung nữ.

Cung nữ bị Thượng Quan Yến hù dọa, xém chút ngất xỉu, run rẩy nói: “Nô tỳ, nô tỳ thật là không trông thấy.”

“Thu Nguyệt, không nói thật, ngươi muốn bị rút lưỡi xuống dưới địa ngục hay sao, người nhà ngươi, bọn họ sẽ nhẫn tâm nhìn thấy tình trạng bi thảm đó của ngươi sao?” Giọng Thượng Quan Yến lạnh lùng uy hiếp, đùa giỡn nhẫn ở ngón tay.

Thu Nguyệt run rẩy khóc lên “Đêm đó, nô tỳ nhìn thấy, nương nương ở cùng với một cấm vệ quân, ngoài ra, cái gì khác cũng không biết!’

Bạch Thanh Loan giận dữ, biết rõ nha đầu này bị uy hiếp, cũng nhịn không được lớn tiếng “Thu Nguyệt, nói lung tung, hậu quả rất nghiêm trọng, ngươi thực sự nhìn thấy?”

Thu Nguyệt nhìn Bạch Thanh Loan, khóc lớn tiếng, lại dập đầu nói “Không có, nô tỳ không thấy gì cả.”

“Thu Nguyệt, ngươi phải nói thật, nếu không, ngươi phải chịu hình phạt bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người).” Thái hậu lên tiếng dẹp yên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt đã đến gần với ranh giới sụp đổ, không ngừng dập đầu nói “Nô tỳ nhìn thấy, nương nương và một người áo đen ôm nhau, nô tỳ không có nói láo.”

Bạch Thanh Loan thất bại, thân thể mềm nhũn, nha đầu đáng chết này, thật không nên cứu nó.

“Bay đâu, bắt Loan quý phi lại!” Thái hậu lớn tiếng phân phó, ánh mắt như đuốc.

“Chậm đã! Các ngươi không được bắt Loan quý phi, nàng ấy bị oan!” Bạch Ly Nhược mặc áo tơ trắng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khẩn khiết bước vào.