Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 46: Gặp nạn tại khe núi (1)




Khe núi, nước suối chảy trong vắt, gió thổi làm lá cây rung động xào xạc rơi xuống, Phong Mạc Thần đem ngựa buộc ở gốc cây, khom người lấy nước.

Bạch Ly Nhược ngồi trên một tảng đá xanh, quay lưng về phía Phong Mạc Thần, mặt lạnh như ngọc.

“Chỗ này, khi còn bé ta vẫn thường hay tới, khi đó mẫu phi ta vẫn còn sống, ta chưa được phong Vương, thường xuyên từ hoàng cung lén đi ra ngoài cùng sư phụ luyện võ tại đây, mỗi lần đều làm cho mẫu phi vô cùng lo lắng.” Phong Mạc Thần mỉm cười, đầu ngón tay thon dài nghịch nước, giọt nước trong suốt nửa như sắp rơi nửa lại không.

Bạch Ly Nhược mím môi, vẫn không nói một lời nào.

“Sau đó, ta được phong Vương, phụ hoàng qua đời, mẫu phi cũng mất tích, từ đó ta không còn tới nơi này nữa.” Phong Mạc Thần lẩm bẩm, đưa tay vốc nước thổi, phần nước trong tay phản chiếu dung mạo tuyệt mỹ của hắn.

Tâm Bạch Ly Nhược khẽ rung động một chút nói “Sau đó như thế nào, ngươi có tìm được mẫu phi không?”

Phong Mạc Thần rửa tay, đứng lên, quay đầu lại nói “Nước ở nơi này rất ngọt, ngươi muốn tới đây thử một chút không?”

Chủ để nói chuyện thay đổi, nhưng mà rất liền mạch, sắc mặt Bạch Ly Nhược không thay đổi, đứng dậy đi tới bên suối.

Nàng vốc nước nhẹ nhàng vỗ vào mặt, dòng nước mát trong thấm vào ruột gan, cảm giác được phía sau có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, lạnh nhạt xoay người lại, hờ hững nói “Nhìn ta làm gì?”

Phong Mạc Thần mỉm cười “Tại sao ngươi không dùng son phấn?”

Bạch Ly Nhược cười lạnh, nghịch nước suối trong tay, giễu cợt nói “Vương phi bị vứt bỏ ở lãnh cung, ba bữa cơm no còn phải suy nghĩ, nói gì đến son phấn?”

Phong Mạc Thần không nói tiếp, khóe miệng nhếch lên, từng bước đến gần, nắm chiếc cằm nhỏ xinh, ngón cái nhẹ miết làn da trắng nõn, mị hoặc nói “Nếu ngươi không bướng bỉnh đến vậy thì bằng mỹ mạo của ngươi, sao có thể rơi vào cảnh này được?”

Bạch Ly Nhược nhướng mày “Sao cơ? Vương gia, thần thiếp cho rằng vì cùng tỷ tỷ có dung mạo giống nhau như đúc, mới khơi lên hận ý trong ngươi, lâm vào tình cảnh này.”

Phong Mạc Thần lắc đầu, nụ cười trở nên lạnh nhạt “Ngươi vừa mở miêng, trở nên thật đáng ghét rồi.”

Đột nhiên, bầu không khí biến đổi, lá cây xào xạc, ánh mắt trời phản chiếu ảnh đao kiếm sáng loáng, loạn muốn mê mắt.

Sắc mặt Phong Mạc Thần bỗng tối sầm, đem Bạch Ly Nhược đẩy mạnh sang một bên, một ám tiển bay xé gió ngang qua, cắm phập vào cái cây đối diện.

Bạch Ly Nhược té ngã trên đất, ngây người nhìn mọi việc thay đổi, bỗng nhiên có mấy tên người áo đen nhảy ra từ bụi cây, ánh đao sắc nhọn hướng tới Phong Mạc Thần.

Mắt Phong Mạc Thần híp lại, hơi đau một chút, năm ngón tay xuất ra một thanh dao găm giữ trong lòng bàn tay, dao găm xuất chiêu liền biến thành một thanh kiếm dài.

Thế kiếm rực rỡ như cầu vồng, thân thủ hắn vẽ ra một đạo kiếm tuyệt nỹ, người áo đen nhất thời bị kiếm khí của hắn bức xuống thế hạ phong, không thể lại gần Bạch Ly Nhược.

Nơi xa,sau bóng cây, xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, màn xe vừa vén lên lộ ra một nữ tử diễm lệ.

“Thần Vương, dừng tay lại, để kiếm xuống, nếu không chúng ta sẽ giết người này!” Trong xe ngựa nhảy ra hai tên người áo đen cầm đao trong tay, kèm hai bên cô gái ngồi trong xe ngựa.