“Không sai, chủ nhân muốn ngươi nhận tội, hơn nữa phải nghĩ cách để Bạch Ly Nhược ăn loại thuốc này.” Nam tử móc ra một bình sứ trắng nhẹ đặt vào trong tay Đan Cơ, chậm chạp đứng lên nói “Làm việc thông minh một chút, chủ nhân không muốn ngươi thật sự thương tổn đến Bạch Ly Nhược.”
“Đây chỉ là nhắc nhở đôi chút, cũng là lời cảnh cáo, tránh để bản thân kích động quá mức mà giết chết chính mình.”
Đan Cơ cầm bình sứ trắng trong tay, hàm răng khẽ cắn môi dưới mọng đỏ, mắt đẹp toát lên thù hận, gằn từng chữ “Chủ nhân muốn buông tha cho ta rồi ư?”
Nam tử đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, trong mắt Đan Cơ đang đầy hận ý không kiềm chế được nhìn hắn, chậm chạp đứng dậy “Ngươi phải cẩn thận đấy, Bạch Ly Nhược đã phát hiện ra là ngươi biết võ công, ở lại bên cạnh Phong Mạc Thần chỉ khiến ngươi càng bị hoài nghi hơn. Tất cả cũng tại ngươi gieo gió nên gặp bão.”
Đan Cơ đem thuốc khoanh vào trong tay áo, đôi mi thanh tú nhíu chặt, lãnh nhạt nói “Ta hiểu rồi, ngươi bẩm báo lại với chủ nhân, Đan Cơ này làm việc, xin người cứ yên tâm.” Trong lòng nàng ta duy chỉ có lãnh mạc và hận thù.
Nam tử đeo mặt nạ cười không nói, tung người một cái đã biến mất trên bầu trời Vương phủ.
————-
Hôm sau Bạch Ly Nhược sớm rời giường, một thân quần áo đơn giản, lấy toàn bộ y phục ở tiểu viện này, qua một mùa đông khí trời không tốt, nàng đem tất cả mang ra phơi.
Trên người nàng mặc một bộ y phục mỏng manh, cái áo duy nhất có thể mặc chống rét đã bị Phong Mạc Thần xé rách, nghĩ tới hôm qua, nghĩ đến Phong Mạc Thần, khuôn mặt nàng tái mét không còn chút máu, bần thần trong chốc lát rồi mới hoàn hồn, trong lòng thở dài nghĩ: số y phục còn lại cũng cần phơi nắng, nếu không sẽ có mùi ẩm mốc.
Bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hàn Thiên Mạch “Tiểu Man tỷ tỷ, Ly Nhược…”
Bạch Ly Nhược nghe được liền quay đầu, nhìn thấy Hàn thiên Mạch mặc một bộ y phục trắng như tuyết lộ rõ phong độ nho nhã, nghĩ đến Hàn Thiên Mạch luôn quan tâm đến mình, trong lòng ấm áp khẽ mỉm cười “Hàn công tử…” Tuy chỉ cười nhẹ nhưng đẹp rực rỡ như một bông hoa.
Hàn Thiên Mạch trong tay cầm một chiếc quạt đứng bất động, Bạch Ly Nhược xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành không phải là hắn không biết, mặc dù trên người không phải y phục đắt tiền, nàng cũng có thể động lòng người đến vậy…
Môi khẽ mỉm, bước chân cao quý, mặt mày cùng nụ cười đều tự nhiên, giờ phút này lòng hắn hơi run lên. Cũng chỉ ngây người trong chốc lát, hắn đã hoàn hồn nói “Ly Nhược.”
Phong thái nho nhã dịu dàng của Hàn Thiên Mạch làm cho Ly Nhược kìm lòng không đặng mà tới gần, nhưng nghĩ tới cái cổ tay lúc Phong Mạc Thần tức giận, làm nổi lên trận bão táp như hôm qua làm lòng nàng run rẩy, ngay cả Hàn Thiên Mạch cũng có thể nhìn thấy, sắc mặt nóng lên, trong lòng thầm than số mệnh của mình “Hôm qua…” Cuối cùng cũng thốt nên lời.
“Hôm qua ta thật chưa nhìn thấy gì cả!” Hàn Thiên Mạch nói một câu an ủi, nghe thật giống như bịt tai trộm chuông, chỉ vì không muốn làm cho Ly Nhược khó xử. Quay đầu nhìn thấy giai nhân đau lòng, không kìm lòng được nói “Hôm nay khí trời không tệ, nếu có thời gian thì ra ngoài một lúc đi.”
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên trong suốt mang theo chút mong đợi “Ta làm sao mà đi ra ngoài được.”
Hàn Thiên Mạch gật đầu nhướn mày, khẽ mỉm cười “Có gì mà không thể? Đi thôi, ta dẫn nàng ra ngoài!” Người dịu dàng, mặt như bảo ngọc, trong tâm Bạch Ly Nhược trở nên ấm áp, hốc mắt nóng lên, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng.
Đúng lúc hai người đang muốn rời đi thì ngoài Lạc Hoa viện vang lên thanh âm lạnh lùng của Phong Mạc Thần “Hàn công tử, ngươi đem ái phi của bổn vương đi đâu?”