Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 254: Thật xin lỗi, ta yêu chàng




Mặt Bạch Ly Nhược nhìn hắn không cảm xúc, trong mắt trong veo, có một chút phức tạp lóe lên, nàng bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn thấu tim hắn, Phong Mạc Thần càng vội vàng thêm "Cô nương, nàng nói cho ta biết, trước kia, chúng ta nhất định có quan hệ gì, đúng không?"

"Không có, ngươi nhớ lầm rồi, giữa chúng ta, chưa từng có cái gì." Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, vòng qua hắn bắt đầu đi ra ngoài, thì ra là hắn đã quên, quên đã từng thề non hẹn biển, quên đã từng cùng nàng sinh tử tương hứa.

Nàng đi về phía trước như một khúc gỗ, không hề có mục định, rốt cuộc nàng đã hiểu mục đích của Minh Nguyệt dẫn nàng đến đây, chính là muốn cho nàng nhìn rõ ràng, hắn rất tốt, thật hạnh phúc, muốn nàng không nên quấy rầy cuộc sống của hắn nữa.

Sắc mặt Phong Mạc Thần tái nhợt nhìn bóng lưng Bạch Ly Nhược, một cái tên, đè ở trên môi, hắn muốn kêu, lại sợ đường đột, kết quả giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì? Trên người nàng có gì đó khác lạ, bọn họ rõ ràng là một đôi, nhưng nàng cũng không chịu thừa nhận, hơn nữa sắc mặt của nàng, có sắc mặt như tro tàn, là một sắc mặt tro tàn của người tuyệt vọng.

Trái tim Phong Mạc Thần giống như bị lăng trì, hắn đau khổ nhìn Bạch Ly Nhược rời đi, trên người nàng là trang phục màu trắng đơn thuần, trên người hắn là hỉ bào đỏ thẫm, hình thành đối lập rõ ràng, một cái tên vô cùng thân thiết ở trong lòng hắn rung động đến tâm can, nhưng hắn lại quên cái tên đó, quên phải dùng cảm tình gì để gọi ra cái tên đó.

Phía sau có người thúc giục hắn, giờ lành đã đến, nên bái đường, hắn do dự xoay người, bị người khác vây lấy, đi đến hỉ đường, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, tiếng chiêng trống dội lên vang trời.

Nhan Tiểu Ngọc vui vẻ được bà mối dẫn đến, vui cười thành tiếng, hắn không ngừng nhận lời chúc phúc từ mọi người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Nhất bái thiên địa." người chủ trì cất cao giọng, sắc mặt Phong Mạc Thần càng khó coi hơn, cúi đầu trái với lương tâm.

Đầu óc của Bạch Ly Nhược đã không thể suy nghĩ nữa, nàng không biết, nàng chịu ngàn đau khổ để tìm hắn, kết quả là vì cái gì, hơn nữa, nàng không xứng với hắn, trở về khách điếm, dường như tất cả mọi người đều bàn luận về hôn sự này, nàng muốn tránh cũng không được, sắc mặt trắng bệch đi về phòng của mình, nàng nghe tiếng pháo nổ cách đó không xa, cũng dường như thấy được Phong Mạc Thần mỉm cười cùng Nhan Tiểu Ngọc bái đường.

"Nhị bái cao đường." Người chủ trì tiếp tục xướng lên, đột nhiên Phong Mạc Thần nhớ tới cái gì, trước kia, hắn đã từng cùng một nữ tử bái đường như vậy, lúc đó hắn tâm cao khí ngạo, giẫm đạp lên tất cả của nàng, hắn không muốn thấy nàng vui vẻ, không muốn thấy nàng mỉm cười, vô sỉ đoạt lấy nàng, nữ tử đó, là Thần vương phi của hắn, nữ tử đó, tên là Bạch Ly Nhược...

Trong mắt hắn đã ngấn nước, hôn lễ vẫn tiếp tục, hắn là đứng đó như khúc gỗ, khách mời xung quanh thấy hắn không có cúi đầu, bắt đầu xì xào bàn tán, Nhan Tiểu Ngọc yên lặng lôi kéo góc áo hắn, nhỏ giọng nói "CHỉ là đóng kịch, đóng kịch..."

Phong Mạc Thần bắt đầu cúi đầu với Nhan Hán Tam, trong đầu nhớ lại toàn bộ nữ tử lạnh lùng mặc quần áo trắng thuần kia, kết quả là đau lòng thể nào, mới khiến một nữ tử biến thành như vậy? Trong mắt nàng, hắn không thấy hơi thở sinh mệnh, có chăng, chỉ là một mảnh hoang vu, một cuộc sống không có tình yêu.

Dường như hắn, cũng trải qua một cuộc sống không có tình yêu, hắn tìm không được người hắn yêu, hắn tận mắt nhìn thấy người mình yêu cùng một nam tử rời đi không chút lưu tình, trái tim đau khổ như bị bóp nát, không sai, nữ tử bạch y vừa nãy đó, là vì thấy hắn thành hôn với Nhan Tiểu Ngọc, cho nên mới có biểu cảm này, nàng yêu hắn, là nàng yêu hắn...

Phong Mạc Thần dường như bị ý niệm này điên cuồng lên, trong đầu bắt đầu đau đớn, rất nhiều chuyện dường như muốn phun trào, hắn phải nhớ ra nàng, hắn thật sự sắp nhớ ra nàng, nàng tên là Bạch Ly Nhược, thích ăn đồ ngọt, nàng Bạch Ly Nhược kiên cường như một loại cỏ dại...

"Phu thê giao bái..."

Bạch Ly Nhược nằm trên giường, mắt vô thần nhìn màn trướng, con ngươi không hề có tiêu cự, không có hỉ nộ ái ố, tim đã không còn cảm giác đau, nếu một người tâm đã thành tro tàn, thì rốt cuộc sẽ không còn thấy đau nữa.

Hắn bây giờ đã trở thành trượng phu của người khác rồi. Quên nàng, có lẽ là chuyện tốt, hắn có thể mang theo thê tử của mình đi tiêu dao giang hồ.

Nhưng còn nàng làm sao đây? Nàng không có cách nào quên hắn, nước vong xuyên, thật sự có thể quên tình sao? Nàng muốn đến bờ sông của âm phủ, tay cầm một chén nước vong xuyên, nàng cũng muốn hỏi Mạnh Bà, nàng có thể không chuyển thế không, nàng không muốn uống nước vong xuyên, cũng không tưởng tượng được hắn đã quên nàng như vậy, triệt để quên đi.

Chẳng biết lúc nào, trong tay Bạch Ly Nhược đã cầm lưỡi dao, lưỡi dao là lấy trong nhuyễn lăng của Minh Nguyệt, vết đao sắc bén, lưỡi kiếm sáng bóng như tuyết lạnh, nàng chưa bao giờ biết, trong tay áo nàng có một lưỡi dao ẩn giấu lâu như vậy, thì ra bén như vậy.

Lúc lưỡi dao xẹt qua da thịt nàng, chính tay nàng nhe được tiếng da thịt bị cắt nhỏ nhoi, "ti" một tiếng, nàng mỉm cười nhắm mắt lại.

Phong Mạc Thần, kiếp này, không phải là chàng từ bỏ ta, cũng không phải ta từ bỏ chàng, là vận mệnh, từ bỏ chúng ta...

Phong Mac Thần, ta chờ chàng ở bên sông vong xuyên, ta sẽ không uống nước vong xuyên, ta không muốn bản thân lại quên chàng...

Phong Mạc Thần, nếu thật sự có kiếp sau, chúng ta không cần phải giống như kiếp này, yêu đau khổ như vậy...

Phong Mạc Thần, ta đi trước, thật xin lỗi, ta thật sự yêu chàng...

Máu ào ạt chảy ra, nàng cảm giác được ánh sáng ấm áp từ từ cách xa nàng, nàng nhắm mắt lại, thấy Phong Mạc Thần mỉm cười với nàng, hắn nói với nàng "Nhược Nhi, chúng ta đời đời kiếp kiếp, đều phải ở bên nhau."

Nước mắt, lướt qua gò má, bên hông Linh Đang biệt ly đột nhiên rơi xuống, sắc mặt Phong Mạc Thần tái mét nhìn linh đang rớt xuống mặt đất, một câu chuyện tình yêu, rung động đến tâm can, một cái tên, bách chuyển thiên hồi, mọi người thúc giục "Tân lang, phải phu thê giao bái..."

Hắn không nhúc nhích, chỉ đứng ở đó, nhìn Linh Đang trên mặt đất, trong mắt dâng lên huyết khí, mở miệng, một cái tên khắc trong tim trào ra theo máu được phun ra "Nhược Nhi --"

Hắn kêu to tê tâm liệt phế, Nhan Tiểu Ngọc kéo khăn voan xuống, nhìn bộ dáng hắn đau khổ, Minh Nguyệt thở dài, hắn lại có thể, phá tan chướng ngại trong suy nghĩ, hắn lại có thể, cả mệnh cũng không cần, suy nghĩ nhớ ra nữ nhân đó.