Nhan Tiểu Ngọc sững sờ, “Huynh cũng biết Minh Nguyệt ca ca sao?".
Phong Mạc Thần không nói gì, đã hiểu đại khái, chỉ sợ, cao nhân trong miệng bọn họ đúng là sư phụ của mình, hơn nữa, sợ rằng, mục đích của sư phụ không đơn giản là muốn chữa khỏi nội thương cùng kỳ độc trên người hắn.
"Phong Mạc Thần, huynh thật sự vô ý nên bị rơi từ trên vách núi xuống sao?". Nhan Tiểu Ngọc bắt đầu hoài nghi, nghiêng đầu nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần vẫn không nói gì, chỉ nhìn Nhan Tiểu Ngọc, dường như, hắn đang có chuyện gì cần suy nghĩ.
Nhan Tiểu Ngọc nắm tay của hắn, "Đi thôi, chúng ta đi tìm cha muội, để người chữa nội thương trên người huynh rồi nói sau”.
Phong Mạc Thần để mặc cho nàng lôi kéo hắn, đi tới nơi Nhan Hán Tam luyện võ, mặc dù hắn đã hơn năm mươi, trường kích trong tay hắn lại phát ra tiếng gió rít, thấy Phong Mạc thần tới đây, trường kích khẽ nhúc nhích, hất cây kiếm dài bên cạnh lên, "Người trẻ tuổi, theo ta luyện mấy chiêu.....”.
Phong Mạc Thần nhận lấy trường kiếm, trên mặt lộ vẻ chần chờ, cánh tay phải của hắn đã phế bỏ, không thể cầm trường kiếm nữa, mà Nhan Hán Tam không phát hiện ra rằng, hắn đang lâm vào tình huống khó xử, chỉ cầm trường kích đánh về phía hắn.
Phong Mạc Thần bất đắc dĩ giơ kiếm nghênh địch, mặc dù chiêu thức của hắn chậm lại, không có nội lực, nhưng căn cơ vẫn còn, mỗi động tác đều chính xác không lầm, nhưng đã ít đi sự nhanh nhẹn cùng hung ác thường ngày.
Không lâu sau, hắn bị Nhan Hán Tam đẩy vào đường cùng, Nhan Tiểu Ngọc ở một bên dậm chân, "Cha, ngươi luôn muốn khi dễ người ta!"
Nhan Hán Tam cười sang sảng, thu hồi trường kích, đưa tay lấy kiếm dài trong tay Phong Mạc Thần, giơ tay lên, trường kích cùng trường kiếm liền cắm vào trong giá binh khí, hắn vỗ bả vai Phong Mạc Thần, "Mặc dù cả người đều bị thương, nhưng chiêu thức của ngươi rất tốt, không tệ, không tệ.....”.
"Cha, bây giờ người giúp hắn trừ độc chữa thương có được không?". Nhan Tiểu Ngọc tiến lên, lắc lắc cánh tay Nhan Hán Tam.
Nhan Hán Tam lườm nàng một cái, quay đầu nhìn Phong Mạc Thần, "Ngươi định lúc nào mới lấy khuê nữ của ta?"
Phong Mạc Thần chau mày, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với Nhan Tiểu Ngọc, không tự chủ được, cúi đầu nhìn biệt ly Linh Đang ở bên hông, nghĩ cách mở miệng cự tuyệt.
Nhan Tiểu Ngọc kéo tay Phong Mạc Thần, hướng về phía Nhan Hán Tam hung hăng dậm chân một cái, "Cha, sao lại như vậy? Độc tình của hắn, người không có biện pháp chẩn trị, sau khi chúng ta thành thân thì phải làm sao?"
Nhan Hán Tam cười càng lớn tiếng, vỗ bả vai Phong Mạc Thần, "Ngày mai, vào giờ này, ngươi tới phòng ta, trước tiên, ta sẽ đả thông gân mạch của ngươi, về phần kỳ độc của ngươi, chỉ có thể chờ ngươi thành thân cùng nữ nhi của ta trước, ta mới có thể lấy truyền gia chi bảo ra”.
Nhan Tiểu Ngọc dậm chân, "Hẹp hòi!".
Nhan Hán Tam cưng chiều búng trán Nhan Tiểu Ngọc, Nhan Tiểu Ngọc kéo Phong Mạc Thần chạy ra bên ngoài như một làn khói, nàng cười, "Trước tiên cứ chữa khỏi đã, cha ta luôn hẹp hòi như vậy, huynh đừng so đo cùng người!"
Phong Mạc Thần há hốc mồm, muốn cự tuyệt nhưng không thể nào nói ra khỏi miệng.
Ở một nơi khác, Minh Nguyệt đang dẫn Bạch Ly Nhược đi tới một thế giới kỳ dị, nơi này không có ánh sáng mặt trời, chỉ có đêm tối, nhưng Bạch Ly Nhược không thấy được, nàng chỉ có thể cảm nhận không khí kỳ quái của nơi này.
Minh Nguyệt nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói, "Ngươi phải nắm ta thật chắc, người ở nơi này không khách khí với người xa lạ!"
Bạch Ly Nhược cau mày, quả thật, nàng cảm nhận được không ít ánh mắt địch ý, nắm chặt tay Minh Nguyệt, có chút khẩn trương, "Người ở nơi này, tại sao lại có địch ý với người xa lạ? Chẳng lẽ bọn họ không tới từ bên ngoài sao?".
"Không phải, người nơi này chưa từng đi ra bên ngoài, cho nên, cả đời bọn họ cũng không biết mặt trời có dạng gì, hơn nữa, bọn họ cũng chưa gặp qua ánh mặt trời, tự nhiên sẽ thấy người tới đây mang theo hơi thở của mặt trời”. Minh Nguyệt cười yếu ớt, đi tới trước một quán bán khoai lang, nói thầm với bà lão lưng còng một câu, sau đó, bà lão kia hùng hùng hổ hổ đưa hai củ khoai lang cho bọn hắn, Minh Nguyệt cung kính nhận lấy, nở một nụ cười lễ phép rồi lui ra.
Bạch Ly Nhược chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có thời điểm Minh Nguyệt cung kính, nàng chỉ nhớ, nếu ai bất kính với hắn một, hắn sẽ trả người đó gấp bội, nàng rất tò mò, hạng người gì mới khiến Minh Nguyệt hạ mình như vậy, bị mắng còn phải giả bộ tươi cười.
Minh Nguyệt cầm khoai lang đặt trong tay Bạch Ly Nhược, "Bây giờ chúng ta lấy hai củ khoai lang này, qua sông trao đổi bò cạp độc”.
Bạch Ly Nhược giật mình vuốt ve khoai lang, khoai lang rất bình thường, giống loại nàng ăn ở phía dưới núi tuyết như đúc, sự khác biệt duy nhất chính là, khoai lang này không còn tươi nữa, cái này, có thể trao đổi bò cạp độc sao?
Dường như Minh Nguyệt hiểu rõ ý của nàng, "Dù khoai lang này không tươi, nhưng không có người bán, cho nên, giá trị của nó là giá của mười thành trì!"
"Ta không hiểu rõ ý của ngươi!". Một tay Bạch Ly Nhược cầm khoai lang, một tay dắt Minh Nguyệt, cảm giác hết sức không tự nhiên.
"Ngươi cầm khoai lang không cung kính như vậy sẽ dẫn tới phiền toái!". Minh Nguyệt nhàn nhạt.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một thanh âm âm lãnh, thanh âm này khiến lông tơ Bạch Ly Nhược dựng lên, nàng chưa từng nghe qua âm thanh nào kinh khủng như vậy, giống như truyền đến từ trong địa ngục, nàng không biết rõ ý tứ trong lời nói ấy, nàng cũng không hiểu ngôn ngữ của bọn họ.
Dường như Minh Nguyệt đang nói chuyện cùng người nọ, sau đó, dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, tay còn lại nâng khoai lang trong tay nàng lên, nói nhẹ câu gì đó, người nọ đã mở ra.
Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng bệch, có chút phát run nói, "Người nơi này thật kỳ quái!"
"Một chút cũng không kỳ quái, ngươi biết nguồn gốc của khoai lang trong tay ngươi không?". Minh Nguyệt buông nàng ra, kéo nàng đi về phía trước.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, thanh âm Minh Nguyệt truyền đến, "Đây là Quỷ Bà bán khoai lang, Quỷ Bà là quỷ đứng đầu một vùng đất, một chiếc tất thối bà ta cởi ra đều là bảo bối của Quỷ Vực!"
Bạch Ly Nhược có chút run sợ nói, "Quỷ Vực chính là chỗ giao dịch ở dưới đất của Bắc Mạc thành”.
"Dĩ nhiên”. Minh Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói, "Ngươi không phải sợ, chúng ta có khoai lang của quỷ bà, muốn đổi cái gì cũng có thể”.
"Thân phận của Quỷ Bà cao như vậy, tại sao còn đi bán khoai lang?". Bạch Ly Nhược đem khoai lang giao cho Minh Nguyệt, hai tay nàng nắm chặt một cái tay của hắn, gắng sức đi theo phía sau hắn, không khí nơi này lạnh khiến nàng sợ, không phải thế giới bên ngoài lạnh, mà có thứ gì đó khiến người ta lạnh từ trong ra ngoài.
"Bởi vì nàng quá rãnh rỗi, trừ giết người, nàng cũng chỉ biết bán khoai lang”. Minh Nguyệt mỉm cười, dường như hiểu rất rõ chuyện tình của Quỷ Vực.
"Ta rất muốn biết, rốt cuộc, thế giới này có dáng vẻ gì”. Bạch Ly Nhược nhẹ giọng nói.
"Đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy”. Minh Nguyệt gật đầu, "Coi như ánh mắt ngươi có thể nhìn thấy, cũng sẽ bị bịt mắt lại mang tới, trước mặt chính là trụ sở của Vua bò cạp, ngươi đi vào đổi đi, nhớ, Vua bò cạp không thích hài tử lễ phép, ngươi phải thô lỗ một chút, biết không?".
Bạch Ly Nhược không biết, thì ra, còn có người không thích hài tử lễ phép, nàng có chút ngượng ngùng nâng khoai lang trong tay Minh Nguyệt, đi một bước, dừng một cái, chậm rãi đi vào trong nhà.
Sau lưng vang lên tiếng la của Minh Nguyệt, "Nếu như hắn để cho ngươi chọn, ngươi chọn Quang Minh tả sứ, nhớ chưa?"
Bạch Ly Nhược gật đầu, sau đó, cầm khoai lang đứng ở cửa, không nhìn thấy, cũng sờ không tới, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi một câu, "Có ai không?".
Tiếp theo là một tiếng mắng thô bỉ, nàng sợ hết hồn, nhưng nàng nghe không hiểu, cũng chỉ sững sờ đứng ở nơi đó, muốn mở miệng nói, "Xin chào, ta tới trao đổi.....”.
Nhưng Minh Nguyệt đã nói qua, Vua bò cạp không thích hài tử lễ phép, liền đổi lại, ngượng ngùng nói, "Ta có thể trao đổi không?".
Đây là điều không lễ phép nhất mà nàng có thể nói ra miệng, "Má ơi, nguyên lai là chim non!". Rốt cuộc, Vua bò cạp cũng nói được một câu khiến nàng có thể nghe và hiểu được, nhưng, chim non là có ý gì? Nàng không hiểu.
Nhìn thấy khoai lang trong tay nàng, Vua bò cạp cầm lấy, "Quỷ Bà cũng chỉ biết kiếm chuyện cho chúng ta! Nói, ngươi muốn cái gì?"
"Một trong tứ đại độc vật, bò cạp độc!". Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, nhẹ giọng nói.
Nàng cảm giác, Vua bò cạp xoay người chạy một vòng, sau đó giao cho nàng một bát bịt kín, "Cầm cho chắc, đừng để nó cắn ngươi, đúng rồi, ngươi chọn một chút đi, Quang Minh tả sứ hay là hắc ám hữu sứ?".
Bạch Ly Nhược không biết chọn có ích lợi gì, nhưng Minh Nguyệt dặn nàng lựa chọn Quang Minh tả sứ, nàng cũng chọn không chút do dự, "Quang Minh tả sứ”.
Vua bò cạp lại mắng một câu, bởi vì cách quá gần, Bạch Ly Nhược có thể ngửi thấy mùi hôi bay ra từ trong miệng hắn, nàng nhíu nhíu mày, định cầm chén tròn đi ra ngoài, lại bị Vua bò cạp kéo tay lại.
Nàng lạnh giọng, "Còn có chuyện gì sao? Bằng hữu của ta đang chờ ở bên ngoài!".
"Quả nhiên là con nít, cái gì cũng không hiểu, trong Quỷ Vực, sau khi trao đổi xong, phải lưu lại một bộ phận của thân thể, đã tới Quỷ Vực, ngươi chọn Quang Minh tả sứ, lại giả vờ không hiểu?".
Bạch Ly Nhược ngẩn người tại đó, lưu lại một bộ phận của thân thể? Tay hay chân? Nàng cảm giác Minh Nguyệt lại bày kế với nàng, nàng không nói gì, mặc cho Vua bò cạp đẩy nàng vào một gian phòng, trong phòng có mùi hoa nhàn nhạt, nhưng so với bên ngoài thì dễ ngửi hơn nhiều.
"Đây là phòng của tả sứ, ngươi ở nơi này chờ hắn, hắn sẽ đến lấy vật hắn muốn!". Sau khi nói xong, Vua bò cạp liền “rầm” một tiếng, đóng kỹ cửa lại, chỉ để một mình nàng ở trong đó.
"Minh Nguyệt, không cần trốn nữa, ra đi, ta biết, ngươi chính là Quang Minh tả sứ mà bọn họ nói!". Bạch Ly Nhược để chén tròn xuống, nhìn về phía cửa sổ mà nói.
Gió ngoài cửa sổ lay nhẹ, thân hình Minh Nguyệt vừa động, người đã xuất hiện ở bên cạnh Bạch Ly Nhược, hắn có chút ngượng ngùng, "Bị ngươi phát hiện rồi”.
"Quỷ Bà chịu để ngươi thiếu nợ, ngươi lại biết nói ngôn ngữ của bọn họ, hơn nữa, ngươi rất quen thuộc nơi này, quan trọng nhất, ngươi là người mù, ta đã sớm nghe nói, Quang Minh tả sứ của Bắc Mạc thành là một người mù xinh đẹp, mà hắc ám hữu sứ là một yêu nam thích hút máu”. Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, thể hiện bộ dáng binh đến tướng chặn.
Minh Nguyệt thở dài, "Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, nơi này phải dùng thân thể của mình để trao đổi”.
"Nhưng ngươi không cho ta cơ hội lựa chọn!". Bạch Ly Nhược trả lời lại một cách mỉa mai.
"Thật ra thì, ngươi có thể nghĩ thế này, theo ta lên giường, có lẽ cũng là chọn lựa không tồi, ít nhất, dáng dấp của ta rất đẹp, lại muốn chăm sóc ngươi cả đời”. Minh Nguyệt đóng kỹ cửa sổ, vuốt chóp mũi, có chút xấu hổ.
Bạch Ly Nhược quả quyết lắc đầu, "Ta sẽ không lấy thân thể của mình để trao đổi, cùng lắm thì ta đem Độc Hạt Tử trả lại cho các ngươi, các ngươi thả ta đi, nơi này, người bình thường không thể ở được!".
Minh Nguyệt lúng túng cười một tiếng, hóa ra, nàng đang chửi mình không bình thường, lắc đầu nói, "Ly Nhược, ta mặc dù là tả sứ, nhưng cũng không thể làm trái luật lệ, hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã nói, về sau sẽ ở đây cùng nhau sao? Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không lỗ, không phải sao? Ít nhất, sau này, con mắt của ngươi có thể nhìn thấy mọi thứ được rồi!"
"Ta chưa đáp ứng với ngươi!". Bạch Ly Nhược phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nói, "Minh Nguyệt, ngươi lập tức dẫn ta đi, dù sau này mắt ta không nhìn thấy, ta cũng không muốn ở lại nơi này!".
"Không thể, trao đổi đã thực hiện được một nửa, phải làm xong nửa còn lại, nếu không, ngươi sẽ bị Quỷ Vực coi là khách không giữ lời hứa, ở đây đối đãi với khách không giữ lời hứa đều biến họ thành người lợn, đặt bên ngoài để khách tham quan nhìn!". Minh Nguyệt mỉm cười, trong khẩu khí có chút mùi vị uy hiếp.
Bạch Ly Nhược lạnh lùng, "Ngươi giết ta đi, ta không muốn cùng ngươi nhiều lời!"
"Được, vậy ngươi chờ chút, ta đi kêu hữu sứ tới đây trao đổi với ngươi, hắn có sở thích đặc biệt với thi thể người chết!". Nói xong, Minh Nguyệt liền đi ra ngoài lại bị Bạch Ly Nhược kéo vạt áo lại, thanh âm run rẩy, thút thít nói, "Tại sao lại đối xử với ta như vậy?".
Minh Nguyệt giơ tay, lau gương mặt của nàng, lau nước mắt trên gò má nàng, cau mày nói, "Nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua thôi!"
Bạch Ly Nhược lắc đầu, lại bị Minh Nguyệt điểm trúng huyệt đạo, hắn ôm nàng đặt lên giường, cúi người nói, "Nơi này, có một loại thuốc gọi là một giấc chiêm bao ngàn năm không đổi, ngươi hãy thử xem, có lẽ ngươi sẽ không khó chịu như vậy nữa!"
Hắn đứng dậy, buông rèm xuống, phất tay, một chậu thực vật tên Diệp Tử bay từ trên cửa sổ xuống đầu ngón tay hắn, hắn bóp nát Diệp Tử thành nước, sau đó đổ vào miệng Bạch Ly Nhược, thanh âm dịu dàng vang lên bên tai nàng, có chút bất đắc dĩ nói, "Ly Nhược, quên sư huynh đi, về sau, ta giúp ngươi lưu lạc chân trời, thực hiện tất cả mơ ước của ngươi, được không?"
Nước mắt Bạch Ly Nhược không chảy xuống được, nàng bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích, nhưng bả vai không cầm được mà run rẩy, thanh âm khàn khàn, nàng tuyệt vọng nói, "Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao?".
Minh Nguyệt cúi đầu, hôn lên nước mắt của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn cởi đai lưng của nàng ra, nước mắt nàng chảy vào miệng hắn, chát chát khổ khổ, hắn thì thầm bên tai nàng, "Bởi vì, ta không thể để ngươi cùng sư huynh ở chung một chỗ!".