Minh Nguyệt nâng lên một nụ cười hư vô, giống như là bất đắc dĩ, hoặc như là tự giễu, hắn khẽ ngửa đầu, một lúc lâu, vẻ mặt mới khôi phục lại tự nhiên, thản nhiên nói, "Đúng vậy, ta không yêu, chỉ có đứa ngốc mới giống như các ngươi, yêu chết đi sống lại!"
Bạch Ly Nhược không nói gì, nàng cảm thấy, nàng cùng hắn không thể nào khai thông, chỉ thở dài nói, "Tứ đại độc vật, còn hai độc vật nữa ở đâu? Chúng ta phải ở nơi này trong rừng rậm sao?"
Minh Nguyệt lắc đầu, "Còn hai độc vật, một ở Bắc Mạc thành, một ở Bắc Man thôn."
Bạch Ly Nhược cau mày, "Bắc Mạc thành? Thật sự có chỗ đó sao?"
Minh Nguyệt quỷ dị cười một tiếng, gật đầu nói, "Đi rồi nàng sẽ biết, nàng có nhớ muốn thực hiện nguyện vọng hay không? Có lẽ, ở nơi đó có thể thực hiện được!"
"Bắc Mạc thành thật sự giống như trong truyền thuyết, bang nhân thực hiện các loại nguyện vọng, như vậy, họ cũng sẽ không khiến người ta dùng các đồ vật khác trao đổi đi!" Bạch Ly Nhược lạnh giọng, nàng không tin thần, cũng không tin Phật, nàng chỉ tin tưởng chính nàng.
"Nàng nghe qua truyền thuyết của Bắc Mạc thành?" Minh Nguyệt mỉm cười, kéo tay của Bạch Ly Nhược chậm rãi đi về phía trước, hắn đi thật chậm, vừa đi vừa phân biệt phương hướng.
"Trên đời này, có ai chưa từng nghe qua Bắc Mạc thành sao?" Bạch Ly Nhược hỏi ngược lại, trong khẩu khí mang theo giễu cợt.
"Bắc Mạc thành thật sự tồn tại, có lẽ, sau khi nàng đi, không bao giờ nghĩ sẽ trở lại cái thế giới hiện thực này, nhưng nàng phải có thứ gì đó đồng giá làm trao đổi, cho nên nàng phải nghĩ kỹ, lấy đồ gì trao đổi với Độc Hạt Tử." Minh Nguyệt thản nhiên, giống như đang nói chuyện không nhẹ không nặng.
"Ta còn cái gì có thể làm trao đổi sao?" Bạch Ly Nhược lạnh lùng, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu.
"Có, thân thể của nàng, nàng là nữ nhân xinh đẹp, nàng có thể khiến cho mọi người thần phục!" Minh Nguyệt thản nhiên nhạo báng.
"Minh Nguyệt " Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ, "Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta gặp ngươi, thật sự giật mình, chính ngươi mới có thể khiến nữ nhân khắp thiên hạ thần phục, trao đổi này, ngươi đi làm thì tốt hơn......"
Minh Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, hắn chậm rãi lắc đầu nói, "Cách thức khen ngợi người của nàng, thật sự rất đặc biệt, nhưng nếu trao đổi này là với nàng, ta nguyện ý hiến thân!"
Bạch Ly Nhược đưa tay muốn đánh, lại bị Minh Nguyệt ngăn lại, ánh mắt sáng suốt của hắn mặc dù rời rạc, lại lóe ra ánh sáng giảo hoạt, hắn cười híp mắt lại, thản nhiên nói, "Bạt tai nam nhân, không phải là một thói quen tốt!"
Bạch Ly Nhược phẫn hận thu tay lại, lạnh giọng nói, "Đùa giỡn nữ nhân của sư huynh, cũng không phải là một thói quen tốt!"
Minh Nguyệt gật đầu, lại hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói, "Đi thôi, vòng quanh đại thụ bên phải nàng phía trước ba vòng, sau đó tiến ba lui một, sẽ có một giỏ trúc lên xuống chờ chúng ta, chúng ta có thể ngồi giỏ trúc đi Bắc Mạc chi thành."
Bạch Ly Nhược không lên tiếng nữa, đi theo chỉ thị của hắn, nếu như giờ phút này nàng có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện, đại thụ nàng đi vòng qua ba vòng, đột nhiên phát ra biến hóa, ánh mặt trời chói mắt từ đại thụ bao phủ tại trung tâm, cỏ dại bên cạnh dường như có thể hoạt động, sau khi tiến ba lui một, hai người trở lại nguyên điểm, trên cây to đột nhiên hạ xuống giỏ trúc có thể dung nạp bốn người.
Minh Nguyệt đỡ Bạch Ly Nhược vào giỏ trúc, giỏ trúc giống như thang máy bắt đầu lên cao, sau đó ở trung tâm đại thụ dừng lại, tiếp đó dời qua trái, dọc theo quỹ đạo không ngừng duy chuyển, cuối cùng hạ xuống.
"Bắc Mạc thành?" Nhan Tiểu Ngọc nhìn cổ thư, không nhịn được nói thầm, chữ trên sách, nàng miễn cưỡng chỉ biết bốn, còn phải vận nửa ngày, mới đoán được ý tứ. Nàng hỗn loạn, nhìn Phong Mạc Thần bên cạnh, chớp mắt to đáng yêu, "Ngươi có biết chữ hay không?"
Phong Mạc Thần mỉm cười, chậm rãi gật đầu, "Một chút xíu."
Nhan Tiểu Ngọc đem quyển sách cầm trong tay giao cho hắn, "Ngươi đọc cho ta nghe? Thật ra thì học vấn của ta rất tốt, mỗi lần thi, đều là hai con A, nhưng ta chưa từng học qua khảo cổ, cho nên xem không hiểu chữ nơi này của các ngươi."
Phong Mạc Thần lạnh nhạt cười, cầm lấy sách trong tay nàng, chậm rãi đọc, "Bắc Mạc thành, có thể cầm tất cả trao đổi, đổi được tất cả vật cần tìm, khỏe mạnh đổi tài phú, xinh đẹp đổi trí khôn......"
Hắn đọc một nửa, Nhan Tiểu Ngọc đột nhiên hét rầm lên, "A, là tiệm cầm đồ, chúng ta đi trao đổi có được không? Ta lấy chocolate quá hạn của ta đổi cổ độc trên thân thể ngươi......?"
Phong Mạc Thần nín cười, đặt sách ở một bên, lắc đầu nói, "Đừng nghĩ những thứ này không thực tế, Bắc Mạc thành có lẽ thật sự tồn tại, nhưng không ai có thể dễ dàng tìm được, hơn nữa nơi đó căn bản là tà giáo, sẽ chỉ làm người khác lầm đường lỡ bước!"
Nhan Tiểu Ngọc phồng lên miệng, ngồi ở bên cạnh Phong Mạc Thần, bẻ ngón tay nói, "Cha ta nói, kinh mạch của ngươi hắn có thể giúp ngươi nối lại, võ công của ngươi cũng có thể hoàn toàn khôi phục, kỳ độc của ngươi, hắn có thể dùng trân châu bích huyết gia truyền thanh trừ, nhưng cổ tình của ngươi, thật sự không có biện pháp!"
Phong Mạc Thần nhìn bộ dáng như đưa đám của nàng, đưa tay vuốt đầu của nàng, giống như an ủi tiểu hài tử, thản nhiên nói, "Chết sống có số, không có gì phải lo lắng!"
"Như vậy sao được?" Nhan Tiểu Ngọc chống cằm, ngước mắt nhìn Phong Mạc Thần, hắn thật là đẹp, đó là một loại đẹp chấn động lòng người từ trong tới ngoài, nhưng vẻ đẹp của hắn không dính chút son phấn, là một loại siêu phàm thoát tục lẫn cao quý lẫm liệt, giống như nhìn lâu một cái, chính là không tôn trọng.
Phong Mạc Thần thu tay lại, nhìn ánh mắt của Nhan Tiểu Ngọc, thản nhiên nói, "Thế nào?"
Nhan Tiểu Ngọc lắc đầu, mắt vẫn như cũ không có rời đi gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần, trầm lặng nói, "Ta thật sự muốn chữa tốt cho ngươi, cứ như vậy chết đi, rất đáng tiếc!"
Phong Mạc Thần mỉm cười, "Độc tình một lát không chết người được, không có chuyện gì."
"Nhưng cũng không thể lấy thân thể của chính mình cho những thứ kia cổ trùng, hơn nữa, hơn nữa, ngộ nhỡ sau này ngươi thành thân, vậy......" Nhan Tiểu Ngọc sắc mặt đỏ bừng, không tự chủ được, liền nhớ lại Phong Mạc Thần ngộ nhỡ đã kết hôn, nhưng bởi vì độc tình không thể cùng tân nương viên phòng, hơn nữa, tân nương đó ngộ nhỡ là nàng..., chẳng phải sẽ rất bi thảm sao? Nhất thời mặt nàng hồng giống muốn nhỏ ra máu.
Phong Mạc Thần vừa thấy sắc mặt của nàng, liền hiểu rõ nha đầu này lại nghĩ đến thứ khác, lạnh nhạt đứng lên, nhẹ giọng nói, "Tiểu Ngọc, ngươi biết một nam nhân tên là Minh Nguyệt không?"
_________________