Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 238: Dựa vào cảm giác




Bạch Ly Nhược do dự một chút, đứng ở trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, khuôn mặt bị ánh sáng tối tạo lên hai vẻ mặt, nàng xoay người, nhẹ giọng hỏi, "Là Thần, nói cho ngươi biết, hắn trở về hoàng cung rồi sao?"

"Không có, hẳn không phải là hắn trở về hoàng cung, trong thôn trang thị vệ vẫn chưa  đi, vẫn còn ở đây đợi lệnh, cho nên, không thể nào là hắn trở về hoàng cung!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, đã bắt đầu động thân giúp Bạch Ly Nhược dọn dẹp, tới lúc Bạch Ly Nhược lấy lại tinh thần, hắn đã đem một bọc áo đặt vào trong tay nàng, "Đi thôi, ngươi không phải muốn đi tìm hắn?"

Bạch Ly Nhược cầm bọc áo, đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng cắn chặt môi, chợt nói, "Nhất định hắn đi tìm tôn sư rồi, bởi vì hắn đã từng nói, muốn dẫn ta đi tìm tôn sư chữa mắt."

"Có thể, bởi vì điều hắn lo lắng nhất, là mắt của ngươi, hắn sợ, sau khi hắn chết, không có ai chăm sóc cho ngươi!" Minh Nguyệt xoay người, đi vào phòng, lấy bọc đồ của mình, thời điểm ra tới cửa, Bạch Ly Nhược đã đứng đó chờ hắn.

Hai người đi trong tuyết, Minh Nguyệt đi ở phía sau, thỉnh thoảng chỉ điểm cho Bạch Ly Nhược, hắn nhận biết cự thạch, hố đất trên đường nói cho nàng biết không sai điều gì, Bạch Ly Nhược kinh ngạc, quay đầu nói, "Ngươi làm thế nào biết được?"

Minh Nguyệt mỉm cười, "Nghe tiếng gió, khi có chướng ngại vật, tiếng gió sẽ không giống nhau, tỷ như tiếp đây, ngươi hãy tỉ mỉ cảm nhận, là có thể phát hiện ra, gió thổi qua có chút hơi ẩm, chứng tỏ rõ phía trước có vũng nước, càng đi bên trái hơi ẩm càng nặng, nói rõ vũng nước ở bên trái."

"Ngươi là dùng xúc giác cùng thính giác, quả thật không thể tưởng tượng nổi!" Bạch Ly Nhược cảm thán, cẩn thận tránh vũng nước bên trái  .

"Cho nên, trên con đường này, ngươi đi theo ta là đúng!" Minh Nguyệt dịu dàng cười.

"Minh Nguyệt, ta nghĩ, hay là chúng ta cứ trở lại kinh thành trước, nói không chừng, Thần, hắn về hoàng cung nhìn Đại nhi trước đấy." Bạch Ly Nhược có chút do dự quay đầu lại, tay nải trong tay trượt xuống đầu vai, áo trắng tóc đen, hai loại màu sắc đối lập lại phụ trợ đem lấy nàng bất nhiễm phàm trần.

Minh Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói, "Không bằng ngươi cứ nói thẳng ra, là ngươi muốn trở về hoàng cung gặp Đại nhi."

"Mắt ta lại không nhìn thấy gì, gặp được Đại nhi thì phải làm gì đây, chỉ là, ta thật sự vô cùng nhớ hắn, hắn nhất định cao hơn không ít!" khóe môi Bạch Ly Nhược tươi cười, bắt đầu mơ mộng đến bộ dạng của Huyền Đại ngồi long ỷ.

"Vậy giờ, rốt cuộc ngươi có trở về hoàng cung gặp mặt Huyền Đại hay không?" Minh Nguyệt cau mày, tai nghe bốn lộ, cẩn thận lắng nghe không khí động, cỏ động, còn có tiếng bước chân người, tiếng bước chân nhỏ vụn, chứng tỏ người tới ám sát.

Bạch Ly Nhược gật đầu, chợt nhớ ra, Minh Nguyệt cũng không nhìn thấy, thản nhiên nói, "Đi đi, đi nghe giọng nói của Huyền Đại cũng tốt, nhưng giờ ta đã thế này, không thể để Đại nhi nhìn thấy."

"Vậy thì núp trong bóng tối, len lén nghe tiếng nói của Huyền Đại, sau đó lặng yên không tiếng động rời đi, cứ như vậy được chứ?" Minh Nguyệt khi nói chuyện, nhuyễn lăng trong tay đã giũ ra, Bạch Ly Nhược nghe được, chỉ cảm thấy"vi vu" vang lên mấy tiếng, nhưng nàng không biết, đồng thời với những tiếng vang ấy, đã có nhiều người ngã xuống.

Nàng hơi quay đầu, "Tiếng gì vậy? Tuyết rơi sao?"

"Không phải, chỉ là dọn dẹp mấy chướng ngại vật, sợ là chúng ta không thể đi kinh thành luôn được." Minh Nguyệt thở dài, thu hồi lăng nhuyễn, cổ tay động vài cái, chất lỏng ấm áp trên lăng nhuyễn tự động rơi xuống.

"Tại sao?" Bạch Ly Nhược lên giọng, không hiểu vì sao hắn đột nhiên trở quẻ.

"Ta thiếu chút nữa thì quên mất, ở kinh thành, còn có một người đại đối đầu với ngươi, Tử Y!" Minh Nguyệt tiến lên, viền tai khẽ nhúc nhích, nơi xa ngày càng nhiều sát thủ vọt tới, hơn nữa những người là đều là sát thủ của tuyệt sát cung trước kia, xem ra, Tử Y không muốn bỏ qua cho Bạch Ly Nhược.

Hắn tự tay bắt được bả vai Bạch Ly Nhược, trầm giọng nói, "Nắm chắc rồi...."

Lời của hắn vừa dứt, người đã nhảy lên, Bạch Ly Nhược sợ hãi kêu một tiếng, trở tay bắt lai áo hắn, lăng nhuyễn trong tay Minh Nguyệt thỉnh thoảng bay quấn lấy nhánh cây bên ngoài để mượn lực, thời gian trong nháy mắt, hai người đã biến mất ở dưới chân núi Tuyết Sơn.

Trên chợ, Bạch Ly Nhược đi lại khó khăn, đám người đi lại nhốn nháo làm nàng dám đi lại, từ khi hai mắt mù cho tới nay, đây là nàng lần đầu tiên đi nhiều như vậy, trước đây đều là Thiên Mạch mang nàng đi theo, cùng nhau hoành tẩu ngang dọc.

Minh Nguyệt kéo tay áo Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói, "Yên tâm đi, chúng ta là người mù, những người trên đường thấy được, sẽ không va vào chúng ta!"

Bạch Ly Nhược gật đầu, ống tay áo bị lôi, có chút bất tiện, nàng thu hồi tay áo, thản nhiên nói, "Tại sao muốn đến chợ? Như vậy không phải rất không tiện hay không?"

"Bởi vì có người muốn giết ngươi, đến nơi có nhiều người, bọn chúng không dám trắng trợn động thủ, dù sao Đông xưởng cũng trực thuộc triều đình!" Minh Nguyệt buông lỏng nàng ra, ngược lại có chút không tự nhiên, hắn không nhìn thấy nàng, chỉ có thể dùng khứu giác cảm thụ vị trí của nàng, nhưng là khứu giác cũng không thể tin, thời điểm có gió, hắn cảm thấy nàng cách hắn rất gần, nhưng hắn đi về phía trước, mới biết, nàng ở phía sau rất xa.

Bạch Ly Nhược đi rất cẩn thận, trên đường đi, nàng không thể nào đưa tay đang sờ soạng, chỉ có thể dựa vào cảm giác, từng bước từng bước đi về phía trước, đi vài bước, liền hô một tiếng, "Minh Nguyệt, ngươi đang ở đâu?"

Minh Nguyệt nhàn nhạt trả lời, "Bên phải phía trước ngươi, người thứ ba chính là ta!"

Bạch Ly Nhược cơ hồ chạy tiến lên, trên đường không biết đụng phải người nào, có người hùng hùng hổ hổ, nàng lại không dám lên tiếng, tiến lên bắt được tay Minh Nguyệt, hấp tấp nói, "Vậy thì ngươi cứ kéo ta đi đi."

Minh Nguyệt gật đầu, trở tay đem lấy bàn tay như cây cỏ mềm mại của nàng bao gọn trong lòng bàn tay hắn, quay đầu về phía người đang hùng hùng hổ hổ nói, "Mắt ngươi mù sao?"

Tên đó trố mắt, nhìn nữ nhân thanh xuân mỹ lệ như thế, miệng há, không biết phải cãi lại làm sao, Minh Nguyệt an ủi Bạch Ly Nhược, "Mắt hắn mù, cho nên đụng phải ngươi, đừng để trong lòng."

Tên đó phản ứng ngay, nổi giận mắng, "Mắt ngươi mới mù!"

"Đúng vậy!" Minh Nguyệt gật đầu, "Mắt ta vốn bị mù, chỉ cần ngươi đối với nữ nhân xinh đẹp này một lần như thế nữa ta sẽ không khách khí như vậy, liền để cho ngươi biến thành người mù thật!"

Lần nay tên đó hiểu được ý uy hiếp của Minh Nguyệt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai người, chỉ thấy nữ xinh đẹp không ngôn ngữ nào có thể hình dung được, nam đẹp không phân biệt được nam nữ, mà tròng mắt của nữ nhân không hề có tiêu cự, mông lung như bị một tầng sương che phủ, nhất thời hiểu được rằng, hai người này đều là người mù.

Hắn cười lạnh, tiến lên, "Gia ở chỗ này lăn lộn đã tám năm, nhưng chưa từng gặp qua tiểu sinh cùng nữ nhân xinh đẹp như vậy, lớn tiếng như vậy? Có gia cảnh sao?"

Lời của hắn còn chưa nói hết, ngân châm theo bàn tay Minh Nguyệt đã xuất ra, không bất kỳ hoa thức, châm đã cắm vào phía dưới bốn bạch huyệt của mắt hắn, nam tử bị thương ở trên đất lăn lộn, kêu thảm thiết, "Không nhìn thấy rồi, mắt ta không nhìn thấy rồi!"

Minh Nguyệt thu hồi ngân châm, "Ta thay trời thu hồi đôi mắt của ngươi, nhớ kỹ những lời dạy dỗ này!"

Bạch Ly Nhược sợ hãi không dám lên tiếng, Minh Nguyệt lôi kéo nàng đi, chậm chạp đi lên phía trước, nàng túm áo Minh Nguyệt, "Minh Nguyệt, ngươi thật sự, chọc mù hắn sao?"