Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 228: Người dưng khác đường 2




"Là Chu Thanh..." Bạch Ly Nhược có chút kịch động, hai tay nắm chặt, cực kỳ bất an muốn bắt lấy Hàn Thiên Mạch.

Hàn Thiên Mạch nhíu mày lại, cầm tay Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói "Nàng đi vào phòng trốn tránh, ta đuổi bọn họ đi."

"Thiên Mạch, Chu Thanh sẽ nhận ra chàng, chàng phải cẩn thận." Bạch Ly Nhược thở gấp, hiện tại nàng đã rời khỏi cái vòng lẩn quẩn kia, nàng không muốn lại bước vào cái vòng thị phi đó nữa.

"Yên tâm đi, nơi này ta có một tấm mặt nạ da người, ta sẽ cẩn thận." Hàn Thiên Mạch đỡ Bạch Ly Nhược vào trong, sau đó nhanh chóng lấy tấm mặt nạ ra.

Chu Thanh có chút thiếu kiên nhẫn chờ đợi ở cửa, không thấy ai bước ra, hắn đẩy hàng rào cửa, hơi suy nghĩ, bực bội nói "Có người không? Ta vào rồi..."

"Đến đây, đến đây..." Một người chân trái bị què, sắc mặt vàng vọt đi ra, hắn kéo hàng rào cửa ra, cung kính nói "Các vị quân gia có gì sai bảo..."

Chu Thanh hồ nghi nhìn hắn một cái, cau mày nói "Là như vậy, chúng ta muốn lên Tuyết Sơn kia, trong thôn có người biết, ở đây có vị đại phu, thường xuyên lên núi hái thuốc, cho nên chúng ta muốn đến hỏi thăm một chút, địa thế Tuyết Sơn là như thế nào?"

Hàn Thiên Mạch nắm chặt quả đấm, ho khan một chút, cúi đầu nói "Tuyết Sơn rất dốc, nhưng mà đối với vài vị quân gia mà nói, đeo theo dây thừng và cái xúc tuyết, hẳn là không có vấn đề gì..."

Chu Thanh nhíu mày, liếc nhìn cái chân bị thọt của Hàn Thiên Mạch, lạnh lùng nói "Tiên sinh có thể mời chúng ta vào nhà uống một ly trà nóng không?"

Hàn Thiên Mạch vẫn cúi đầu, đưa tay ra hiệu xin mời "Đương nhiên, đương nhiên, các vị quân gia mời vào."

Chi Thanh mang theo một vài thị vệ đi vào, trong tiểu viện cực kỳ sạch sẽ, trên lò thuốc vẫn đang nấu, thuốc được nấu sôi làm cho nắp kêu lịch bịch, xung quang tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

"Nhà các ngươi có ai bệnh sao?" Chu Thanh nhíu mày hỏi, nhìn dấu chân nông sâu lưu lại trên đất, có chút kinh ngạc, rõ ràng, người thanh niên trước mắt là cao thủ võ công, chỉ là võ công lợi hại như vậy, tại sao có thể để chân bị thọt?

"Đúng, nội tử thân thể quanh năm không khỏe, cho nên trong nhà phải luôn nấu thuốc." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt ho khan một phen, xoay người đi đến cầm lấy ấm nước trà trên bếp lò.

"Chân của ngươi, là thụ thương vì bị ngã xuống từ Tuyết Sơn hả?" Chu Thanh nhận lấy trà, không có uống, trực tiếp để xuống bàn.

"Không phải, đã mấy năm rồi, ta có chút công phu quyền cước, bị kẻ thủ đuổi giết, cho nên bị đứt gân chân, hiện tại phu thê chúng ta ẩn cư ở đây đã lâu, chỉ cần được cuộc sống bình an..." Hàn Thiên Mạch rót trà theo thứ tự cho các thị vệ.

"Ngươi thường xuyên lên Tuyết Sơn hái thuốc, có thể đi theo chúng ta một chuyện hay không? Ta muốn tìm động hỏa linh chi..." Chu Thanh thấy người thanh niên trước mắt cũng thành thật, hơi yên tâm, khẩn cầu.

"Cái này..." Hàn Thiên Mạch nhíu mày "Hỏa Linh Chi là tiên dược trong truyền thuyết, chỉ sợ muốn tìm được, không phải chuyện dễ."

"Ngươi yên tâm, chúng ta nếu đã đến đây, khẳng định là có được tin tức đáng tin, chỉ cần ngươi đồng ý dẫn đường cho chúng ta lên Tuyết Sơn, trả thù lao cho ngươi nhất định không ít." Chu Thanh đứng lên, ra vẻ không cho cự tuyệt.

Hàn Thiên Mạch do dự một chút, thản nhiên nói "Hỏa Linh Chi là một loại thuốc tốt, người các ngươi muốn cứu, bệnh rất nghiêm trọng sao?"

Chu Thanh vẫn ôm quyền như thường, nghiêm nghị nói "Hiện tại, trên dưới cả nước đều biết hoàng thượng bị bệnh, cấp bách cần Hỏa Linh Chi làm thuốc, thực không dám giấu diếm, kinh mạch hoàng thượng đều đã đoạn, nguy hiểm sớm tối nằm trên giường, cho nên trong vòng ba ngày ta tất phải tìm được Hỏa Linh Chi."

Hàn Thiên Mạch ngây ra một lúc, gương mặt phía dưới mặt nạ bỗng nhiên trắng bệch, hắn có chút chất phác nói "Hoàng thượng, không phải võ công lợi hại sao? Vì sao lại thụ thương?"

Chu Thanh đại khái cảm thấy người trước mặt có chút kỳ quái, hỏi quá nhiều, nhìn hắn nghi ngờ, trong buồng truyền đến tiếng ho khan của nữ tử, Hàn Thiên Mạch quay đầu nói "Tướng quân chờ một chút, chỉ sợ nội tử thân thể không khỏe, ta đi xem nàng, sau đó dẫn tướng quân leo lên Tuyết Sơn."

Chu Thanh gật đầu, nhìn Hàn Thiên Mạch vén lên mành da thú đi vào trong buồng.

Bạch Ly Nhược run rẫy đứng lên, mò mẫm bắt lấy tay của Hàn Thiên Mạch nói "Kinh mạch hắn đều đứt, vì sao lại như vậy? Là ai đả thương hắn? Võ công hắn cao như vậy, làm sao lại để cho chính mình thụ thương?"

Hàn Thiên Mạch nhíu mày, cầm tay Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói "Trên đời này, người có thể khiến cho kinh mạch Phong Mạc Thần bị đứt đoạn, chỉ sợ là không có, nàng đừng sốt ruột quá, bây giờ, ta liền dẫn bọn họ lên Tuyết Sơn tìm dược, một mình nàng ở nhà, phải chăm sóc tốt cho mình, biết không?"

"Nhưng mà ta lo lắng, Thần, nhất định trong lúc hắn thương tâm gần chết mới bị đánh thành trọng thương, cuối cùng là ai, lại nhẫn tâm muốn đả thương hắn?" Bạch Ly Nhược giấu đi nước mắt, cắn chặt môi dưới tràn ra tơ máu.

Hàn Thiên Mạch hít sâu, áp chế chua xót trong lòng, nàng đối với y, vĩnh viễn sẽ không lộ ra vẻ mặt này, trên đời này, cũng chỉ có Phong Mạc Thần mới có thể khiến trái tim nàng như vậy, thản nhiên nói "Nhược Nhi, đừng lo lắng, hắn sẽ khá hơn, ta cũng sẽ dẫn Chu tướng quân tìm được Hỏa Linh Chi, nàng yên tâm, được không?"

Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, buông tay nói "Chàng lên núi phải mặc thêm áo một chút, gần đây chàng vẫn ho khan, còn có chân của chàng, nhất định phải cẩn thận, ta ở nhà chờ chàng, chàng phải bình an trở về, biết không?"

Hàn Thiên Mạch thong thả gật đầu, tay vuốt ve gò má gầy của nàng, đáy mắt thương tiếc vô hạn, đời này, hắn không có cách nào làm cho nàng yêu hắn, vì vậy hắn làm tất cả vì nàng, chờ đợi bên cạnh nàng, hắn cũng hiểu được, như vậy là đủ rồi.

Lúc Hàn Thiên Mạch xoay người, đột nhiên Bạch Ly Nhược gọi hắn lại, đôi mắt ảm đạm của nàng như có chút ánh sáng, chỉ là biểu tình vẫn bất lực như cũ, nàng chống lấy cái tủ bên cạnh nói "Thiên Mạch, ta chở chàng trở về..."

Hàn Thiên Mạch gật đầu, đột nhiên nhớ ra nàng không thấy gật đầu được, chỉ có thể chua xót nói "Ừ, nàng ở nhà nhớ cẩn thận mọi việc, trên lò sưởi có lương khô và nước ấm, nàng không cần tự mình đi xuống phòng bếp, cẩn thận nóng, tối đa 5 ngày, ta nhất định trở về."

Bạch Ly Nhược gật đầu, nụ cười tuyệt đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã rơi lệ đầy mặt.

Lần sau khi Hàn Thiên Mạch trở về, đã là nửa tháng sau đó, toàn thân hắn đều là máu, Chu Thanh mang đi 8 người thị vệ, cũng chỉ còn lại ba người, tuy là tìm được Hỏa Linh Chi, nhưng bọn họ phải trả một cái giá lớn.

Trong nửa tháng này, Bạch Ly Nhược sống 1 ngày bằng một năm, mắt nàng nhìn không thấy, làm ngã biết bao nhiêu đồ đạc, ngón tay trắng nõn của nàng nổi lên nhiều cái phao, trong lòng luôn luôn lo lắng Hàn Thiên Mạch và Phong Mạc Thần, thầm khẩn cầu, bọn họ ngàn lần đừng gặp chuyện không may.