Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 215: Kiến huyết phong hầu




Phong Mạc Thần không lập tức đăng cơ, tiếng hoan hô của dân chúng đã vang vọng núi sông, tiếng của tất cả quan lại từng đợt từng đợt vang lên, Sở quốc xuất hiện cục diện đại đoàn kết chưa từng có.

Văn thần vỗ tướng, tất cả sung sướng, thống trị hắc ám của Vân Cảnh Mạch rốt cuộc cũng kết thúc, Sở quốc không đổi chủ, thiên hạ vẫn là Phong gia như cũ, mà là Phong Mạc Thần là một minh quân đảm nhiệm chức vua.

Nhìn chung lịch sử, không còn ai thích hợp làm hoàng đế hơn hẳn, thời điểm người khác cho rằng hắn không thích hợp, hắn không áp bức đẫm máu, chỉ lặng yên rời khỏi, đương nhiên lúc thiên hạ đại loạn, hắn vừa ra tay liền định nửa giang san.

Năng lực và nhân từ của hắn, đang vang danh tứ hải, cho dù hắn không đăng cơ, bất thượng triều, hắn vẫn là hoàng đế trong lòng mọi người.

Bạch Ly Nhược ở trong địa lao co ro, nhìn địa lao âm u ẩm ướt, cười tự giễu, nàng thật có duyên với nơi này, đã tới đây lần thứ 3, nhưng mà nàng tin tưởng đây cũng là lần sau cùng.

Có âm thanh của Chi Chi vang lên, nàng hơi quay đầu lại, Chi Chi từ cái động chuột trước kia chui ra, nàng ôm lấy Chi Chi cười thật hồn nhiên, "Chi Chi, sao ngươi lại chui vào động chuột như vậy?"

"Chi Chi chỉ là đến thăm ngươi..." Tiếng nói dịu dàng từ trên cầu thang địa lao truyền đến, Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, Minh Nguyệt xuất hiện tại đây, chỉ là hắn đi rất chậm, mỗi một bước chân đều cần thăm dò trước.

"Thì ra, người thật sự là người mù..." Bạch Ly Nhược mỉm cười, ôm Chi Chi đứng lên.

"Đúng vậy, vì sao ngươi vẫn không tin ta là kẻ mù?" Minh Nguyệt theo tiếng nói của Bạch Ly Nhược đi đến cửa địa lao, chỉ là nắm lên dây xích địa lao, run một cài, sau đó dây xích liền mở ra, hắn trực tiếp đi vào.

"Bên ngoài không có lính gác sao? Vì sao ngươi lại khinh địch tiến vào như vậy?" Dường như Bạch Ly Nhược có chút buồn phiền, nhón chân nhìn ra bên ngoài.

"Bởi vì ta là sư đệ của Phong Mạc Thần, cho nên không dám ngăn cản ta." Minh Nguyệt thản nhiên, lấy tay sờ lông Chi Chi, cũng không cẩn thận chạm đến ngón tay của Bạch Ly Nhược, lạnh lẽo mịn màng, hắn hơi run lên một cái.

Bạch Ly Nhược thả Chi Chi vào lòng Minh Nguyệt, thở dài ngồi xuống, hai tay chống cằm, thản nhiên nói "Vì sao ngươi đến thăm ta?"

"Ngươi không hi vọng ta đến?" Minh Nguyệt mỉm cười, vuốt ve lông của Chi CHi, Chi Chi cuộn tròn mình trong tay hắn, sau đó co cái đuôi lại che thân thể.

"Không, hiện tại ta như vậy, còn dám hi vọng gì nữa?" Bạch Ly Nhược buông tay, thản nhiên nhìn Minh Nguyệt, gương mặt bình tĩnh, không buồn không đau.

"Ngươi thật sự khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa..." Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu nàng tự giễu, nở nụ cười sung sướng, quả thật nàng không phải là nữ tử tầm thường, vài ngày trước vì Phong Mạc Thần đòi sống đòi chết, bỗng nhiên bây giờ lại bình tĩnh như vậy.

"Ngươi cũng nhìn ta với cặp mắt khác xưa à, ít nhất không làm.... thất vọng mặt của ngươi, trong trong ngoài ngoài đều là một người tốt." Bạch Ly Nhược mỉm cười trong ánh nến mờ tối, đã không còn thần sắc lắp bắp trước kia, ngược lại xinh đẹp như một tiểu cô nương tịnh lệ.

Minh Nguyệt mỉm cười lắc đầu "Ngươi phân biệt giới hạn người xấu người tốt quá rõ ràng rồi, rõ ràng đến nỗi có chút ngây thơ..."

"Trên đời này, vốn là như vậy, người tốt ngẫu nhiên cũng sẽ làm chuyện xấu, người xấu khi rãnh rỗi cũng sẽ làm chuyện tốt, nhưng là người tốt thì là người tốt, bởi vì hắn đã làm chuyện tốt nhiều hơn chuyện xấu."

"Vậy còn ngươi, ngươi là ai?"

"Đương nhiên ta là người tốt, ta còn chưa làm qua chuyện xấu, chuyện tệ nhất là chuyện đi thanh lâu mua kỹ nam, cái đó là bị ngươi hãm hại..."

Giọng nói Bạch Ly Nhược nhưng dòng suối mát uyển chuyển êm tai, tươi cười như đóa hoa nở rộ, vô cùng hồn nhiên.

Dường như Minh Nguyệt đã cười ra tiếng, hắn ôm Chi CHi cũng đơn giản ngồi xuống, thản nhiên nói "Sư huynh Phong Mạc Thần của ta thì sao? Hắn là người tốt hay người xấu?"

Chính hắn cũng không biết, tại sao lại nhắc tới Phong Mạc Thần lúc này, chuyện này đối với nàng mà nói chẳng phải là sát muối vào vết thương của nàng hay sao?

Bạch Ly Nhược nở nụ cười, cười thuần khiết vô cùng, mắt to lúng liếng chuyển qua chuyển lại, thấp giọng nói "Kỳ thật hắn cũng là người tốt, giải cứu vạn dân trong biển lửa."

"Vậy mà ngươi không hận huynh ấy?" Minh Nguyện cười tự giễu, hắn không hiểu phụ nữ, đặc biệt là nữ nhân này.

"Trải qua nhiều việc như vậy, đã không còn yêu và hận, chỉ là hình phạt chém ngang người ngày mai quá khủng bố, vì sao không chặt đầu hay là cái khác? Nghe nói chém ngang eo trong phút chốc không thể chết được, bởi vì tất cả bộ phần đều ở nửa người trên, từ phần eo bị chặt đứt trở xuống còn có thể bò rất xa..." Dạ dày Bạch Ly Nhược nhộn nhạo, nghĩ tới bộ dáng nửa người mình bò dưới đất, muốn nói ra hết tất cả. Ngộ nhỡ bị chém ngang người, nàng kiên quyết không bò, chỉ là nháy mắt chào hỏi mấy người dưới đài "Haizzzzzzzz..."

Không chừng còn dọa người ta sợ phát khóc, nàng tự buồn nôn.

"Ngươi suy nghĩ cái gì?" Minh Nguyệt mím môi, gương mặt cong lên một nụ cười xinh đẹp.

"Ta nghĩ, ngươi đã đồng ý đến thăm ta, vì sao ngươi không cầu xin sư huynh ngươi, ban cho ta một cái chết toàn thây." Bạch Ly Nhược thản nhiên, liếc mắt nhìn Minh Nguyệt, khắp thiên hạ này, chỉ có thiếu niên nhỏ hơn nàng hai tuổi này không gạt nàng, là hắn nói với nàng dùng trái tim nhìn...

"Trên người ta có Hạc Đỉnh Hồng, Kiến huyết phong hầu, ngươi muốn không?" Minh Nguyệt buông Chi Chi ra, Chi Chi cuộn tròn nằm trên mặt đất một chút, cảm thấy không thoải mái, lại bò vào lòng Bạch Ly Nhược.

Minh Nguyệt đưa ra một viên thuốc màu nâu cho Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược nhìn viên thuốc, cười nói "Thật là tốt, tránh cho ngày mai đại tràng và ruột non của ta rơi đầy đất..."

Minh Nguyệt sờ sờ mũi, chỉ cười không nói, Bạch Ly Nhược khẩn cấp nuốt vào, nhíu mày nói "Có nước không?"

"Nước miếng, có muốn không?" Minh Nguyệt thuận miệng.

"Ngươi đi chết đi, phúc lợi quá kém, bắt nạn nhân thắt cổ cũng phải cho băng ghế chứ..." Bạch Ly Nhược nuốt khan viên thuốc xuống, vỗ ngực thuận khí nói "Ngươi muốn nhìn ta chết, sau đó chính mình nghiệm thân sao?"

"Không cần, ta không thể thấy được người chết." Minh Nguyệt đứng lên, sau đó ôm Chi CHi trong tay, hắn ra cửa khóa kỹ nhà tù.

"Miệng thật là độc." Bạch Ly Nhược liếc nhìn bóng lưng Minh Nguyệt, nhìn theo bóng dáng to lớn của hắn rời khỏi.