Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 208: Như thế kích thích




Bạch Thanh Loan vỗ bàn trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Cảnh Mạch, oán hận nói "Đúng là ngươi đã bắt cha ta lại, Vân Cảnh Mạch, người là tên tiểu nhân đê tiện!"

Vân Cảnh Mạch hung ác chớp mắt một cái, ánh mắt đó cơ hồ muốn xuyên thủng Bạch Thanh Loan, lạnh lùng nói "Ngươi không đê tiện sao? Ngươi không đê tiện mà lại đi điều tra hình đường La Sát Môn?"

Bạch Thanh Loan bị chẹn ngang im lặng, lạnh lùng nói "Ta không biết có tất cả bao nhiêu người nhưng là của Bạch gia, thì ngươi phải thả toàn bộ!"

"Ngươi thì đã được gả cho ta, ta bắt được hai người của Bạch gia, ca ca ngươi cùng với Bạch lão tướng quân, hiện tại cho ngươi ba người đã là cực hạn rồi." Vân Cảnh Mạch hừ lạnh, cảm giác nữ nhân này đã quen được nuông chiều rồi.

Tử Y ở một bên lẳng lặng cúi đầu mà đứng, mãi cho đến Vân Cảnh Mạch kêu tên hắn, hắn mới ngẩng đầu lên "Chủ tử, ta sẽ tự mình theo dõi Minh Nguyệt."

Vân Cảnh Mạch nhìn Tử Y mỉm cười, thản nhiên nói "Tử Y, ngươi làm việc, ta luôn yên tâm!"

Tử Y cúi đầu, nhìn Bạch Thanh Loan như có lời muốn nói, nhưng ngay sau đó lại khom người lui ra ngoài.

Ban đêm, ở nhà trọ trong kinh thành, Bạch Ly Nhược đi đi lại lại vòng quanh người Phong Mạc Thần, vẻ mặt Phong Mạc Thần vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng trên bả vai đã bị ngân châm đâm sâu, đôi mắt màu lam tựa như không có tiêu cự, không nhìn thấy Bạch Ly Nhược đang ở trước mắt mình.

Bạch Ly Nhược siết chặt hai má Phong Mạc Thần, hướng về phía Minh Nguyệt đang ở một bên chế thuốc nói "Ngươi xác định, chúng ta gây kích thích, cũng sẽ không có tác dụng với hắn sao?"

"Không xác định, nhưng sẽ không có nam nhân nào có thể nhịn được loại vũ nhục như vậy." Minh Nguyệt đem bát thuốc nước đến gần chóp mũi của Phong Mạc Thần, thản nhiên nói "Ngươi nghĩ kĩ chưa? Sau đó, sẽ làm gì?"

Bạch Ly Nhược thở dài "Không có biện pháp khác sao?"

"Có, không ngươi có thể ở trước mặt hắn tự mình hại mình, nhưng không nhất định sẽ thu được hiệu quả tốt." Minh Nguyệt đưa tay điểm huyệt đạo Phong Mạc Thần, nhổ hết ngân châm trên bả vai hắn.

"Hắn có thể đột nhiên nổi điên lên hay không?" Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

"Nếu hắn nổi điên lên, thì sẽ chứng minh được còn cách có thể cứu hắn, nhưng nếu hắn vẫn bất kì phản ứng nào, thì thật sự là đã không còn cứu hắn được nữa." Minh Nguyệt để ngân châm xuống, bắt đầu ưu nhã rửa tay.

Bạch Ly Nhược lại thở dài, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, ở trước mặt nàng Phong Mạc Thần cùng Bạch Thanh Loan đã diễn một hồi xuân cung, hiện giờ, nàng cũng phải trả lại hắn một cuộc sao?

"Đừng thở dài nữa, dù sao cũng chỉ là diễn trò thôi mà." Minh Nguyệt đem khăn lông lau Thủy Châu trên tay, xèo xèo co rúc cái đuôi to, lượn quanh bờ vai của hắn.

"Vậy ta phải tìm ai để diễn trò đây?" Bạch Ly Nhược ngước mắt nhìn Minh Nguyệt, có chút ý vị cầu xin thương xót.

"Đừng nhìn ta, ta không có hứng thú với chuyện nam nữ, cũng không biết phải làm gì, cho nên ngươi hãy đến kỹ nữ lâu tìm lấy một người, người ở đó hiểu được cách diễn trò nhất!" Minh Nguyệt vuốt ve xèo xèo, xoay người dự định đi ra ngoài.

Bạch Ly Nhược ở phía sau gọi vài tiếng "Này, này, Minh Nguyệt."

Minh Nguyệt không chịu để ý đến nàng, trở lại phòng ở của chính mình.

Thật sự phải đi chơi gái. Kỹ nữ sao? Thật quá kinh thế hãi tục, Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần ngơ ngác, hơi nhíu mày.

Nàng đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần, rúc người vào hắn, chạm trán mình vào trán hắn nắm lấy hai vai rộng rãi của hắn, nhẹ giọng nói "Thần, ngươi tỉnh lại đi, ta hiểu rõ chuyện xảy ra giữa ngươi và tỷ tỷ, là ngươi thân bất do kỷ, ta không trách ngươi, cho nên ngươi tỉnh, tỉnh đi."

Phong Mạc Thần vẫn không nhúc nhích như cũ, Bạch Ly Nhược thất bại nhìn hắn, hắn đã gầy đi rất nhiều, góc cạnh trên mặt càng rõ ràng hơn, có một chút uể oải, bên trong mắt phượng mang theo bóng ma nhàn nhạt, thậm chí ngay cả khớp xương trên tay cũng rõ ràng, lại còn bị thương ở rất nhiều chỗ.

Bạch Ly Nhược vuốt ve bàn tay lạnh như băng của hắn, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một vết thương do kiếm đâm, xuyên qua da thịt, giờ vết thương đã kết vảy, bên trong mơ lộ ra da thịt mới màu hồng, nàng khẽ cắn môi, hắn nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng hắn luôn ẩn nhẫn, dù chịu nhiều thương tổn hơn cũng sẽ không nói một lời.

Nàng ôm chặt lấy thân thể của hắn, trên thân thể hắn có một đạo mùi vị mà nàng quen thuộc, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt cùng với vị bạc hà mát mẻ, nàng giang tay ôm hắn rất chặt, khàn giọng nói "Thần, ta nên làm gì đây, ta làm gì để cứu ngươi đây, còn có Đại nhi của chúng ta nữa, ta đã nằm mơ, mơ thấy hắn bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, Thần, xin ngươi hãy tỉnh lại, ngươi hãy mau tỉnh lại."

Nước mắt của nàng rơi vào y phục xanh nhạt hắn đang mặc, nghẹn ngào đem hắn ôm càng chặt hơn, trán của nàng ở trước ngực hắn không ngừng cọ nhẹ, tựa như khi làm nũng với hắn giống trước kia, khi đó, bất kể nàng có yêu cầu vô lý đến đâu, hắn cũng sẽ thỏa mãn.

"Thần, tại sao ngươi còn chưa chịu tỉnh?" Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng hôn lên môi hắn mang nước mắt cay đắng ở khóe môi, nước mắt rơi xuống gương mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, ngoài cửa vang lên giọng nói của Minh Nguyệt "Ngươi chỉ còn ba canh giờ thôi, sau ba canh giờ dược hiệu sẽ hết công dụng."

Bạch Ly Nhược đứng lên, mắt rưng rưng nhìn Phong Mạc Thần, sau đó buông màn tơ trên giường, chậm rãi quay đầu đi ra bên ngoài.

Ở trên đường đi, nàng không biết phải làm gì, nhìn nam tử tới lui trên đường, nàng muốn nói lại thôi, phải lôi kéo thế nào đây, chẳng nhẽ hô lớn trên đường sao?

Hồi lâu, nàng rốt cuộc đi vào một Hoa Lầu nổi danh nhất trong kinh thành, người hộ vệ của Bách Hoa vừa thấy nàng, thanh âm gọn nhẹ nói "Ôi, đi nhầm cửa sao? Hay là tới đây bắt gian, nhưng ta nói cho ngươi biết, Bách Hoa lâu chúng ta có chỗ dựa đó!"

Sắc mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, chung quanh đã có không ít khách làng chơi chú ý đến nàng, thấy nàng dung mạo bất phàm, đều cho rằng nàng tới đây để bắt tướng công về nhà, không ít người châu đầu ghé tai nhìn nàng cười giễu cợt.

Môi nàng run rẩy vài cái, cúi đầu nói "Ta không phải đến tìm phiền toái."

"Vậy ngươi tới làm gì? Đến hành nghề sao?" Má mì hai tay ôm ngực, mắt lạnh quan sát nàng, y phục tốt như vậy, không giống như là người nghèo túng muốn đến hành nghề, nhưng nhìn nét mặt của nàng, xác thực cũng không giống đến tìm phiền toái.

"Ở chỗ này của các ngươi, có nam kỹ chứ? Hãy chọn một người dung mạo xuất chúng, ta muốn mua." Bạch Ly Nhược đỏ mặt đến tận hai tai, nàng cơ hồ có thể nhìn thấy những người bên cạnh cười lớn, cùng với tiếng người bàn luận xôn xao.

"Thật cởi mở, cư nhiên tới chơi kỹ nam?"

“Nhìn không ra, dáng dấp xinh đẹp như vậy, thì ra lại thiếu nam nhân."

"Hư, xem không ra được nàng đã lập gia đình, nhất định là tướng công không được, cho nên mới ra ngoài tìm thú vui."

Chung quanh cười vang một mảnh, Bạch Ly Nhược hận không chui được vào kẽ đất, quẫn bách nhìn má mì, má mì thôi cười, Bách Hoa lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, có không ít nam nhân đồng tính, thích làm kỹ nam, không nghĩ tới nữ nhân như vậy mà còn có thể làm ăn với mình.

Che miệng nói "Có, đương nhiên là có, ngươi thích gì dạng người nào?”

"Tùy tiện chọn một người đẹp mắt là được, rồi đi theo ta." Bạch Ly Nhược lấy ngân phiếu từ trong lòng, để vào trong tay má mì.

Má mì nhìn ngân phiếu một vạn lượng, cặp mắt sáng lên, trên mặt thoa khắp son phấn nở ra nụ cười "Phu nhân hãy đợi một chút, ta lập tức kêu Liễu Liễu đi ra tiếp ngươi."