Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 199: Chữa thương ở sơn động (2)




Phong Mạc Thần đặt nàng trên giường đá lạnh cứng, cúi người nhìn nàng, tóc dài trước ngực hắn vén ở gương mặt nàng, ngứa ngáy tê dại, ánh mắt hắn nhìn nàng thâm sâu, không hề chớp mắt nói "Nhược Nhi, nàng xác định, không sợ đau hả?"

Bạch Ly Nhược chớp mắt một cái, hai bàn tay ở cổ hắn kéo hắn xuống, môi mềm khắc trên môi hắn, Phong Mạc Thần kêu lên một tiếng đau đớn, biến bị động thành chủ động, lưỡi luồn vào trong miệng nàng, quấn quít lấy lưỡi nàng, cho đến khi hai người thở hỗn hễn, hít thở không đều mới rời ra.

Bàn tay to của Phong Mạc Thần không ngừng chuyển động trên thân thể nàng, tay hắn vô cùng lạnh lẽo, làm cho thân thể Bạch Ly Nhược co rúm lại. Phong Mạc Thần cảm nhận được nàng run rẩy, tựa đầu lên ngực nàng thở gấp, lửa tình hừng hực trong mắt, khàn giọng nói "Nàng đợi ta một chút."

Hắn đứng dậy đi đến đóng lửa, hai tay hơ trên lửa, mãi cho đến khi toàn thân hắn nguội lại, hắn mới đi đến bên nàng. Hắn trúng hàn độc, bắt đầu theo bả vai kết băng hết tất cả góc ngách trong cơ thể hắn, hắn sợ làm lạnh nàng.

Không đợi hắn cởi quần áo, Bạch Ly Nhược đã đứng dậy khỏi chăn bông, hai người ôm nhau, lưỡi hắn liếm bờ môi nàng, lướt qua cằm nàng, lại đưa đến cổ nàng, sau cùng là ngậm lấy ngực căng tròn của nàng.

Đôi mắt Bạch Ly Nhược mê ly, đôi mắt quyến rũ dịu dàng, tay nàng đan vào tóc hắn, môi nàng hôn lên tóc hắn, ngón tay trắng mịn của nàng không ngừng ma sát trên thân thể hắn, nàng từ từ nghe tiếng hắn càng thở dốc.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy lửa nhìn nàng gắt gao, nhìn gương mặt nàng không chùn bước, hung hăn hôn lên môi nàng, bị hắn bất thình lình hôn tới nàng ngửa ra phía sau, cánh tay hắn mạnh mẽ ôm chặt vòng eo thon của nàng.

Nàng bất đắc dĩ đặt tay lên bờ vai hắn, cả người đã bị hắn đè lên tấm da hổ trong sơn động, nụ hôn của hắn còn kịch liệt hơn mưa lớn bên ngoài, nàng bị lạc trong nụ hôn mê muội của hắn, hai tay chỉ có thể bấu chặt vào vai hắn.

Hắn bị thương khiến tim nàng đau đớn, nhưng đau đớn này lại kích thích hắn, khiến hắn càng thêm mãnh liệt khát khao nàng, tay hắn lướt qua bụng dưới nàng, đi thẳng đến tư mật giữa đùi nàng.

Thô lỗ của hắn làm cho nàng có chút đau đớn, nàng bất an rên một tiếng, nghiêng đầu né tránh nụ hôn mãnh liệt của hắn, nụ hôn hắn liền rơi trên cổ nàng, hung hắn mút liếm cổ nàng, ngón tay hắn đẩy đóa hoa đang nhắm chặt của nàng ra, không ngừng mở rộng thăm dò.

Bạch Ly Nhược thở dốc không ngừng, học nụ hôn của hắn, liếm bả vai căng cứng của hắn, Phong Mạc Thần bên cạnh sụp đổ, ngẩng đầu nhìn nàng, một tay nâng đùi nàng lên, nói khàn khàn "Có thể như vậy không? Hay là chúng ta nên đổi đến giường?"

Bạch Ly Nhược lắc đầu, trái tim trong ngực dường như muốn nhảy ra, tư thế khó khăn như vậy, khiến nàng khó chịu đến muốn ngất, nàng lắc đầu không ngừng, đôi mắt mê hoặc "Cứ như vậy."

Phong Mạc Thần nâng đùi phải của nàng lên, để chân nàng đặt trên vai trái không bị thương của hắn, nóng bỏng dưới thân đánh thẳng một mạch, Bạch Ly Nhược hét lên một tiếng, cuống quít bám lấy hắn, một mũi chân của nàng chấm đất, cơ bản là không thể chống đỡ sức nặng toàn thân, chỉ có thể bám chặt lấy hắn, sợ mình té xuống.

Phong Mạc Thần không ngừng nâng cơ thể của mình, không ngừng ra vào, nàng chặt chẽ mềm mại khiến hắn đổ mồ hôi đầm đìa, va chạm của hắn khiến nàng hét lên, gặm bờ vai của hắn, Phong Mạc Thần nhắm mắt lại, cảm thụ nàng mang đến cho hắn tiêu hồn thực cốt.

Mồ hôi lạnh trên trán Bạch Ly Nhược chảy ra, Phong Mạc Thần hoàn toàn không phát hiện, chỉ là không ngừng tiến lên xâm lược, môi nàng cắn chặt bả vai bị thương của hắn, hung hắn mút liếm, hắn đang đắm chìm vào dục vọng, cơ bản không hề biết được.

Bạch Ly Nhược mỉm cười thừa nhận hắn mang từng đợt sóng tình nhấn chìm nàng hết lần này đến lần khác, cho đến khi bả vai bị thương của hắn ra máu đỏ tươi, nàng mới thong thả rời khỏi bờ vai hắn, để lại trên cổ hắn một vết hôn mờ nhạt.

Phong Mạc Thần càng ngày càng không thể thỏa mãn tư thế như vậy, hắn nâng một chân khác của nàng lên, mở rộng thân nàng ra, hung hăn vọt sâu vào cơ thể nàng. Bạch Ly Nhược dường như muốn ngất đi, nàng run rẩy ôm cổ hắn, nức nở "Ngừng, ngừng lại."

Nàng bắt đầu cầu xin, Phong Mạc Thần thở hổn hễn, thân dưới dừng lại, nói khẽ "Đổi tư thế một chút, như vậy, nàng sẽ chịu không nỗi."

Bạch Ly Nhược yếu ớt gật đầu, cánh môi dính máu tươi của hắn như một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ.

Phong Mạc Thần cúi đầu hôn lên môi nàng, lại bị nàng cuống quít né tránh, nàng thở dốc không ngừng "Để ta nghỉ một lát."

Phong Mạc Thần mỉm cười "Được"

Hắn ôm nàng, thân dưới nóng bỏng từ đầu đến cuối không có rời khỏi lối vào ấm áp của nàng, hắn ôm nàng trở lại giường lạnh cứng, nằm ở trên người nàng nói "Được chưa? Chúng ta tiếp tục."

Bạch Ly Nhược nắm chặt lấy hắn, sắc mặt tái nhợt nói "Có thể thôi hay không, ta thật là khó chịu."

"Không thể, nàng ngoan ngoãn phối hợp một chút, sẽ kết thúc nhanh thôi, nàng mà cứ như vậy, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì." Hắm mỉm cười cảnh cáo nàng, động đậy thăm dò cơ thể nàng một cái, nàng liên tục thét chói tai.

"Chàng đừng nhìn mặt ta." Bạch Ly Nhược thở dốc, hai tay che mặt nàng, nàng sợ hắn nhìn ra nàng trúng độc.

"Được, chúng ta làm từ phía sau." Phong Mạc Thần vô cùng vui vẻ nói chuyện, rút vật nóng bỏng to lớn của mình ra, sau đó chuyển người nàng lại, đè vòng eo của nàng xuống, dùng tay thăm dò một chút, tiếp theo là động eo mình, toàn bộ tiến vào.

Bạch Ly Nhược ghé mặt trên gối khóc, mệt mỏi nằm đó, chỉ có vòng eo là bị hắn kìm chặt, thân thể nàng càng ngày càng lạnh, cuối cùng nàng co rút kịch liệt, hắn run rẩy phóng thích ra.

Ôm lưng của nàng, thong thả động vài cái trong cơ thể nàng, đem tất cả nóng bỏng đưa sâu vào trong cơ thể nàng. Phong Mạc Thần thở dốc một tiếng, đại khái là chảy quá nhiều mồ hôi, hàn độc giống như đã giảm bớt một chút, hắn hơi quay đầu nhìn vết thương trên vai mình đỏ tươi, mắt biến đổi rõ rệt, nghiêm nghị nhìn qua thân thể Bạch Ly Nhược, nhìn thân thể trắng bệch của nàng cuộn tròn lại, lạnh lùng nói "Nàng điên rồi sao? Dám hút độc giúp ta?"

Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, khóe môi mỉm cười yếu ớt "Ta không sao, chỉ là một chút tàn độc mà thôi, chất độc thật sự, ta đã nhổ ra."